Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Lấy Lại Đồ Cổ B...
2024-08-20 17:24:03
Híp mắt, trầm giọng nói: "Ngày mai Ôn Hinh phải về nông thôn, con giúp con bé thu dọn chút đi, thiếu cái gì, thì bù cho con bé."
Tống Ôn Nhiên càng buồn bực.
Vừa rồi thấy ông ta loanh quanh bên bờ vực bùng nổ, suýt nữa còn cho là ông ta định ra tay đánh cô, thậm chí phòng vệ ra sao cũng đã nghĩ xong, không ngờ ông ta lại không làm gì cả.
Chuyện hôm nay có chút kỳ dị.
Xách theo túi đi thẳng vào trong phòng.
Ôn Hinh liếc cô một cái, lau nước mắt trên mặt.
"Chị tới xem trò cười của em sao?"
"Tôi là tới xem cô có cầm nhầm đồ hay không!" Tống Ôn Nhiên nhíu mày nhìn hai cái túi lớn đã dọn xong.
Hai người ở cùng một phòng, không ít đồ dùng chung.
Lúc đầu khi chú hai bị điều xuống, đồ giá trị của nhà bọn họ về cơ bản đều bị tịch thu.
Còn Ôn Hinh trừ chăn đệm và hai bộ quần áo để thay đổi, cái gì cũng không mang đến.
Theo trong sách viết, lạc đà gầy còn hơn ngựa, chú hai vẫn giữ lại đường lui, Ôn Hinh cũng không biết.
Mới đầu, bọn họ đối với Ôn Hinh rất tốt, ăn mặc ở đi lại đều cẩn thận chăm sóc.
Nhưng Ôn Hinh am hiểu cách để bắt bí Tống Kiến Thiết, luôn có cách cướp đồ của cô, dần dần khiến cô và mẹ chán ghét.
Ôn Hinh thích gì, trước giờ đều không trực tiếp đòi, mà đều nói xa nói gần, nhưng Tống Kiến Thiết lại đặc biệt dính trò này, gần như cầu gì được đó.
Mẹ lại là một người nóng nảy không biết kiềm chế, không ít lần vì Tống Kiến Thiết thiên vị mà tranh cãi với ông ta. Tranh cãi càng lớn, Ôn Hinh càng biểu hiện khôn khéo hơn trước mặt ông ta, càng khiến ông ta vui lòng.
Cô không học được vẻ giả tạo ngoài khác, trong lại khác của Ôn Hinh, chịu không ít thua thiệt.
Tống Kiến Thiết nhìn thấy luôn luôn là Ôn Hinh bị ức hiếp, tiếng tranh cãi trong nhà không bao giờ ngừng.
Giờ phút này, mặt Ôn Hinh lúc đỏ lúc trắng, mở túi quần áo đã thu dọn xong ra.
"Chị kiểm tra tùy ý!"
Tống Ôn Nhiên tiến lên một bước, rất nhiều đồ trong túi quần áo đều là trước kia Ôn Hinh cướp của mình, kể cả quần áo và giày.
Cô cũng không cay nghiệt đến mức không cho Ôn Hinh đồ mặc, chỉ cầm một cái lược không bắt mắt cũng cũ kỹ từ trong túi quần áo nói: "Cái này là bà nội cho tôi, cô không được mang đi."
Sắc mặt Ôn Hinh chớp mắt đại biến.
Vì mẹ là con gái nhà tư sản, từ nhỏ cô ta thường thấy cũng biết rất nhiều đồ cổ có giá trị.
Cái lược này không phải là cái lược bình thường, đừng nhìn bề ngoài không bắt mắt, nhưng có giá trị sưu tầm rất cao.
Cho rằng sẽ không khiến mẹ con Ôn Nhiên chú ý, không ngờ Ôn Nhiên liếc cái liền lấy nó.
Tống Ôn Nhiên càng buồn bực.
Vừa rồi thấy ông ta loanh quanh bên bờ vực bùng nổ, suýt nữa còn cho là ông ta định ra tay đánh cô, thậm chí phòng vệ ra sao cũng đã nghĩ xong, không ngờ ông ta lại không làm gì cả.
Chuyện hôm nay có chút kỳ dị.
Xách theo túi đi thẳng vào trong phòng.
Ôn Hinh liếc cô một cái, lau nước mắt trên mặt.
"Chị tới xem trò cười của em sao?"
"Tôi là tới xem cô có cầm nhầm đồ hay không!" Tống Ôn Nhiên nhíu mày nhìn hai cái túi lớn đã dọn xong.
Hai người ở cùng một phòng, không ít đồ dùng chung.
Lúc đầu khi chú hai bị điều xuống, đồ giá trị của nhà bọn họ về cơ bản đều bị tịch thu.
Còn Ôn Hinh trừ chăn đệm và hai bộ quần áo để thay đổi, cái gì cũng không mang đến.
Theo trong sách viết, lạc đà gầy còn hơn ngựa, chú hai vẫn giữ lại đường lui, Ôn Hinh cũng không biết.
Mới đầu, bọn họ đối với Ôn Hinh rất tốt, ăn mặc ở đi lại đều cẩn thận chăm sóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Ôn Hinh am hiểu cách để bắt bí Tống Kiến Thiết, luôn có cách cướp đồ của cô, dần dần khiến cô và mẹ chán ghét.
Ôn Hinh thích gì, trước giờ đều không trực tiếp đòi, mà đều nói xa nói gần, nhưng Tống Kiến Thiết lại đặc biệt dính trò này, gần như cầu gì được đó.
Mẹ lại là một người nóng nảy không biết kiềm chế, không ít lần vì Tống Kiến Thiết thiên vị mà tranh cãi với ông ta. Tranh cãi càng lớn, Ôn Hinh càng biểu hiện khôn khéo hơn trước mặt ông ta, càng khiến ông ta vui lòng.
Cô không học được vẻ giả tạo ngoài khác, trong lại khác của Ôn Hinh, chịu không ít thua thiệt.
Tống Kiến Thiết nhìn thấy luôn luôn là Ôn Hinh bị ức hiếp, tiếng tranh cãi trong nhà không bao giờ ngừng.
Giờ phút này, mặt Ôn Hinh lúc đỏ lúc trắng, mở túi quần áo đã thu dọn xong ra.
"Chị kiểm tra tùy ý!"
Tống Ôn Nhiên tiến lên một bước, rất nhiều đồ trong túi quần áo đều là trước kia Ôn Hinh cướp của mình, kể cả quần áo và giày.
Cô cũng không cay nghiệt đến mức không cho Ôn Hinh đồ mặc, chỉ cầm một cái lược không bắt mắt cũng cũ kỹ từ trong túi quần áo nói: "Cái này là bà nội cho tôi, cô không được mang đi."
Sắc mặt Ôn Hinh chớp mắt đại biến.
Vì mẹ là con gái nhà tư sản, từ nhỏ cô ta thường thấy cũng biết rất nhiều đồ cổ có giá trị.
Cái lược này không phải là cái lược bình thường, đừng nhìn bề ngoài không bắt mắt, nhưng có giá trị sưu tầm rất cao.
Cho rằng sẽ không khiến mẹ con Ôn Nhiên chú ý, không ngờ Ôn Nhiên liếc cái liền lấy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro