Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Ly Hôn, Ông Dắt...
2024-08-20 17:24:03
"Nực cười, ba cho là con nói đi tố cáo chỉ là tùy tiện nói sao?" Tống Ôn Nhiên đột nhiên nâng giọng: “Ba lại lấy dũng khí ở đâu môi trên chạm môi dưới liền muốn cướp đi công việc của con, hủy hoại cuộc đời của con?"
Lời chất vấn của cô mang theo oán hận chất chứa đã lâu.
Vốn cho là có công việc liền có thể thay đổi vận mệnh phải về nông thôn, không ngờ ba ruột lại vô tình đến mức độ này, cũng là cô đã đánh giá thấp lòng tham của Ôn Hinh.
Đây là sở trường nhất của Ôn Hinh, vài ba câu đã có thể tùy tiện chèn ép người khác.
Lục Mỹ Cầm cũng nổi giận, quơ một con dao phay từ phòng bếp trên hành lang công cộng lao tới: “Tống Kiến Thiết ông mẹ nó nói tiếng người đấy à! Ôn Nhiên là con gái ông, ông coi con bé là cái gì? Đừng tưởng con gái tôi hiểu chuyện, ông liền có thể tùy tiện ức hiếp con bé!"
Phản ứng đầu tiên của Tống Kiến Thiết chính là bảo vệ Ôn Hinh, đồng thời lại sợ Lục Mỹ Cầm ra tay, vội vàng nói: "Bà bỏ dao xuống trước, tôi chỉ nói vậy thôi, công việc đâu phải nói đổi thì đổi được!"
Lục Mỹ Cầm cầm dao phay chỉ vào ông ta: “Nói cũng không được, ông có ý này càng không được! Nhiên Nhiên là điểm mấu chốt của tôi, không phải ông bảo vệ Ôn Hinh sao! Được lắm, tôi đồng ý ly hôn, ông dẫn cô ta dọn ra ngoài!"
Tống Ôn Nhiên nghe được cái từ "ly hôn" này, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Khi vừa mới bàn bạc đối sách, từ đầu đến cuối mẹ đều không nói "ly hôn", có thể thấy mẹ vẫn còn mong đợi đối với cuộc hôn nhân này.
Mà hiện tại Tống Kiến Thiết đã hoàn toàn phá tan phần mong đợi này.
Ôn Hinh chính là muốn bọn họ ly hôn, trong lòng vui vẻ. Trên mặt vẫn còn khóc lóc kể lể: "Mẹ, đều do con không tốt, mẹ đừng trách ba, đừng ly hôn với ba. Ba chỉ vì quá thương con mới nói vậy, mẹ đừng trách ông ấy, muốn trách thì trách con đi!"
Vì quá thương cô ta, Lục Mỹ Cầm nghe xong càng tức giận hơn.
"Cô cũng không phải thứ tốt, không trách cô thì trách ai hả?
Chân mày Tống Kiến Thiết nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi: “Lục Mỹ Cầm, sao bà hành xử trẻ con như vậy! Hinh Hinh là người nhà chúng ta, chúng ta phải nghĩ cách giúp con bé vượt qua cửa ải khó khăn, sao bà phải chia rẽ cái nhà này?"
"Giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn liền đẩy con vào hố lửa?" Tống Ôn Nhiên lần nữa chất vấn: “Sau khi cô ta tới nhà chúng ta, cái gì ba cũng bắt con nhường cô ta, ăn dùng của cô ta đều tốt hơn con, ngay cả tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn con, đã vậy ba còn lén cho thêm cô ta, có từng nghĩ đến cảm nhận của con hay không?
Lời chất vấn của cô mang theo oán hận chất chứa đã lâu.
Vốn cho là có công việc liền có thể thay đổi vận mệnh phải về nông thôn, không ngờ ba ruột lại vô tình đến mức độ này, cũng là cô đã đánh giá thấp lòng tham của Ôn Hinh.
Đây là sở trường nhất của Ôn Hinh, vài ba câu đã có thể tùy tiện chèn ép người khác.
Lục Mỹ Cầm cũng nổi giận, quơ một con dao phay từ phòng bếp trên hành lang công cộng lao tới: “Tống Kiến Thiết ông mẹ nó nói tiếng người đấy à! Ôn Nhiên là con gái ông, ông coi con bé là cái gì? Đừng tưởng con gái tôi hiểu chuyện, ông liền có thể tùy tiện ức hiếp con bé!"
Phản ứng đầu tiên của Tống Kiến Thiết chính là bảo vệ Ôn Hinh, đồng thời lại sợ Lục Mỹ Cầm ra tay, vội vàng nói: "Bà bỏ dao xuống trước, tôi chỉ nói vậy thôi, công việc đâu phải nói đổi thì đổi được!"
Lục Mỹ Cầm cầm dao phay chỉ vào ông ta: “Nói cũng không được, ông có ý này càng không được! Nhiên Nhiên là điểm mấu chốt của tôi, không phải ông bảo vệ Ôn Hinh sao! Được lắm, tôi đồng ý ly hôn, ông dẫn cô ta dọn ra ngoài!"
Tống Ôn Nhiên nghe được cái từ "ly hôn" này, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi vừa mới bàn bạc đối sách, từ đầu đến cuối mẹ đều không nói "ly hôn", có thể thấy mẹ vẫn còn mong đợi đối với cuộc hôn nhân này.
Mà hiện tại Tống Kiến Thiết đã hoàn toàn phá tan phần mong đợi này.
Ôn Hinh chính là muốn bọn họ ly hôn, trong lòng vui vẻ. Trên mặt vẫn còn khóc lóc kể lể: "Mẹ, đều do con không tốt, mẹ đừng trách ba, đừng ly hôn với ba. Ba chỉ vì quá thương con mới nói vậy, mẹ đừng trách ông ấy, muốn trách thì trách con đi!"
Vì quá thương cô ta, Lục Mỹ Cầm nghe xong càng tức giận hơn.
"Cô cũng không phải thứ tốt, không trách cô thì trách ai hả?
Chân mày Tống Kiến Thiết nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi: “Lục Mỹ Cầm, sao bà hành xử trẻ con như vậy! Hinh Hinh là người nhà chúng ta, chúng ta phải nghĩ cách giúp con bé vượt qua cửa ải khó khăn, sao bà phải chia rẽ cái nhà này?"
"Giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn liền đẩy con vào hố lửa?" Tống Ôn Nhiên lần nữa chất vấn: “Sau khi cô ta tới nhà chúng ta, cái gì ba cũng bắt con nhường cô ta, ăn dùng của cô ta đều tốt hơn con, ngay cả tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn con, đã vậy ba còn lén cho thêm cô ta, có từng nghĩ đến cảm nhận của con hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro