Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Ôn Hinh Về Nông...
2024-08-20 17:24:03
"Bà... bà đúng là đồ đàn bà chanh chua..." Tống Kiến Thiết thẹn quá thành giận: “Hinh Hinh phải đi, bà là mẹ trên danh nghĩa của con bé, chút tiền này cũng không chịu đưa?"
Lục Mỹ Cầm cười khẩy: “Cô ta đi hay không liên quan đến tôi cái rắm!"
...
Tiếng hai người cãi vã ngày càng lớn, Ôn Nhiên vừa nằm xuống thượng liền khoác thêm quần áo bước ra khỏi phòng, mặt không cảm xúc đứng trước mặt mẹ.
Tống Kiến Thiết lập tức hỏi Ôn Nhiên: "Có phải con lấy tiền của ba không?"
"Nhà còn tiền sao?" Ôn Nhiên cũng giả ngốc: “Không phải mấy ngày trước mẹ con còn phải mượn tiền sao, ba có tiền sao không lấy ra từ sớm, còn để mẹ con sốt ruột!"
Tống Kiến Thiết cứng họng, mặt nghẹn đỏ bừng.
Ôn Hinh trong lòng ôm lửa giận, không chờ được muốn bọn họ đánh nhau ngay bây giờ, bước theo sau khích bác: "Ba, tiền bình thường ba cho con, con không nỡ tiêu nhiều, về nông thôn ở năm đồng là đủ rồi, còn dư lại để cho ba. Ba đừng cãi nhau với mẹ, mẹ không muốn thấy con tốt, con không trách bà ấy, là số con không tốt."
"Gần mười đồng trong tay con cũng không nhiều, tự giữ lại đi, ba không tiêu của con. Nghèo nhà giàu ngoài, ba sang nhà lão Trần hàng xóm mượn ít cho con."
Tống Kiến Thiết nói xong húng ác trừng Lục Mỹ Cầm một cái, cũng muốn cho bà hai bạt tai thật mạnh.
Hoàn toàn quên có mấy lần nhà không có gì ăn, bảo ông ta đi mượn tiền, ông ta ngại mất mặt, chết cũng không đi, vẫn là Lục Mỹ Cầm vứt mặt đi mượn.
Lục Mỹ Cầm giận không chỗ phát, lên tiếng uy hiếp: "Tống Kiến Thiết, nếu ông dám đi mượn tiền, ngay mai tôi liền đến xưởng đòi ly hôn, xem ông có thể làm chủ nhiệm phân xưởng hay không. Gần mười đồng vẫn vẫn còn chê ít, coi cô ta về nông thôn để đi hưởng thụ cuộc sống hả!"
Tống Kiến Thiết không phục: “Bà bớt hù người đi!"
"Ai hù ông, có bản lĩnh ông đi mượn đi." Lục Mỹ Cầm vốn định chờ tranh tuyển kết thúc hãng ly hôn, cũng coi như đủ tình nghĩa cuối cùng của vợ chồng, đã Tống Kiến Thiết làm như vậy, một ngày cũng không chờ nữa.
Tống Kiến Thiết: "..."
Tống Kiến Thiết do dự, không lập tức oán giận lại.
Hiện giờ chỉ còn trông cậy tranh tuyển chủ nhiệm phân xưởng xoay chuyển thế cục, vạn nhất để bà náo loạn thì mất nhiều hơn được.
Ôn Hinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cũng nhìn thấu thỏa hiệp của ông ta, cố ý thở dài: "Ba, ba đừng đi mượn tiền, nếu ba đi mượn tiền mẹ thật sự sẽ ly hôn với ba đấy! Đừng vì con làm hỏng hòa khí, ly hôn ba phải làm sao, cái nhà này không thể không có mẹ."
Lục Mỹ Cầm cười khẩy: “Cô ta đi hay không liên quan đến tôi cái rắm!"
...
Tiếng hai người cãi vã ngày càng lớn, Ôn Nhiên vừa nằm xuống thượng liền khoác thêm quần áo bước ra khỏi phòng, mặt không cảm xúc đứng trước mặt mẹ.
Tống Kiến Thiết lập tức hỏi Ôn Nhiên: "Có phải con lấy tiền của ba không?"
"Nhà còn tiền sao?" Ôn Nhiên cũng giả ngốc: “Không phải mấy ngày trước mẹ con còn phải mượn tiền sao, ba có tiền sao không lấy ra từ sớm, còn để mẹ con sốt ruột!"
Tống Kiến Thiết cứng họng, mặt nghẹn đỏ bừng.
Ôn Hinh trong lòng ôm lửa giận, không chờ được muốn bọn họ đánh nhau ngay bây giờ, bước theo sau khích bác: "Ba, tiền bình thường ba cho con, con không nỡ tiêu nhiều, về nông thôn ở năm đồng là đủ rồi, còn dư lại để cho ba. Ba đừng cãi nhau với mẹ, mẹ không muốn thấy con tốt, con không trách bà ấy, là số con không tốt."
"Gần mười đồng trong tay con cũng không nhiều, tự giữ lại đi, ba không tiêu của con. Nghèo nhà giàu ngoài, ba sang nhà lão Trần hàng xóm mượn ít cho con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Kiến Thiết nói xong húng ác trừng Lục Mỹ Cầm một cái, cũng muốn cho bà hai bạt tai thật mạnh.
Hoàn toàn quên có mấy lần nhà không có gì ăn, bảo ông ta đi mượn tiền, ông ta ngại mất mặt, chết cũng không đi, vẫn là Lục Mỹ Cầm vứt mặt đi mượn.
Lục Mỹ Cầm giận không chỗ phát, lên tiếng uy hiếp: "Tống Kiến Thiết, nếu ông dám đi mượn tiền, ngay mai tôi liền đến xưởng đòi ly hôn, xem ông có thể làm chủ nhiệm phân xưởng hay không. Gần mười đồng vẫn vẫn còn chê ít, coi cô ta về nông thôn để đi hưởng thụ cuộc sống hả!"
Tống Kiến Thiết không phục: “Bà bớt hù người đi!"
"Ai hù ông, có bản lĩnh ông đi mượn đi." Lục Mỹ Cầm vốn định chờ tranh tuyển kết thúc hãng ly hôn, cũng coi như đủ tình nghĩa cuối cùng của vợ chồng, đã Tống Kiến Thiết làm như vậy, một ngày cũng không chờ nữa.
Tống Kiến Thiết: "..."
Tống Kiến Thiết do dự, không lập tức oán giận lại.
Hiện giờ chỉ còn trông cậy tranh tuyển chủ nhiệm phân xưởng xoay chuyển thế cục, vạn nhất để bà náo loạn thì mất nhiều hơn được.
Ôn Hinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cũng nhìn thấu thỏa hiệp của ông ta, cố ý thở dài: "Ba, ba đừng đi mượn tiền, nếu ba đi mượn tiền mẹ thật sự sẽ ly hôn với ba đấy! Đừng vì con làm hỏng hòa khí, ly hôn ba phải làm sao, cái nhà này không thể không có mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro