Niên Đại 90: Sau Khi Tôi Lại Có Thể Cười Ngọt Ngào
Chạy Thoát 3
Thập Bộ Thập Bộ
2024-05-29 20:40:06
Kiếp trước khi tỉnh dậy Lý Hành Giản không có tâm trạng để quan sát xung quanh, chỉ biết là biệt thự trên núi ngoại ô thị trấn của họ chuyên dùng cho một số người.
Thị trấn của cô là vùng ngoại ô của Đế đô, có suối nước nóng, nhiều người đến đây xây biệt thự để bàn chuyện làm ăn.
Làm chuyện này không thể để người khác nhìn thấy nên không có mấy người trông.
Chỉ có hai nữ phục vụ ở cổng lớn, sáng mai, những người đàn ông đó đều đi rồi, họ sẽ phát cho mỗi cô gái hai trăm tệ.
Lý Hành Giản biết không thể để họ phát hiện ra.
Cô kéo Thẩm Bạch Ngọc đi phía sau, cô thấy một bốt điện thoại.
Thật không ngờ lại có thứ này.
Lý Hành Giản sờ túi, quả nhiên không có điện thoại di động.
Đúng vậy, điện thoại thông minh mới bắt đầu được bán ra thị trường vào năm 2002.
Bây giờ là năm 1996, chỉ có những ông chủ giàu có mới có điện thoại di động, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến.
Cô sờ thấy trong túi đồng phục có một thẻ điện thoại.
Lý Hành Giản mừng rỡ, cô đến bốt điện thoại nhập số thẻ, mật khẩu là sinh nhật của cô, có thể mở được rồi, có thể dùng được.
Cô gọi 110.
Kiếp trước những người đàn ông đó đều bỏ chạy, họ không tìm được người, ba mẹ nói mất mặt nên không cho báo cảnh sát.
Kiếp này cô không thể để kẻ chủ mưu và đám bại hoại kia trốn thoát, cô phải báo cảnh sát.
Thực ra không cần lo lắng về việc bọn họ có thể làm hại các cô gái khác hay không, kiếp trước bọn người xấu bị người ta bắt được, những người xấu đe dọa các cô gái làm những việc mình không muốn cuối cùng cũng chịu sự trừng phạt. Không ai trong số họ trốn thoát, bị dư luận bao vây, sau đó có ba người tự sát.
Ngoài Thẩm Bạch Ngọc có người chiều chuộng thì những người khác đều không được sống tốt, báo cảnh sát không báo cảnh sát thì kết cục của họ đều như nhau, vậy thì đương nhiên là báo cảnh sát.
Sau khi báo cảnh sát Lý Hành Giản lật tìm trong túi Thẩm Bạch Ngọc, tìm thấy một cuốn sổ điện thoại nhỏ.
Cô không chắc ba mẹ Thẩm Bạch Ngọc là ai, nhưng lại thấy một cái tên khiến cô đau lòng, Tống Nghiễm Quân, số máy nhắn tin...
Kim chủ của cô kiếp trước chính là Tống Nghiễm Quân.
Ông nội anh ấy có thể lên bản tin thời sự.
Ba anh ấy cũng không đơn giản.
Nếu không thì sao Tùy Lệ lại ép cô hầu hạ Tống Nghiễm Quân để mưu lợi cho Lý Thần Hi chứ?
Lý Hành Giản gọi điện đến đài nhắn tin, để lại lời nhắn vô cùng gấp gáp, gọi Tống Nghiêm Quân.
Cô không biết đối phương có gọi lại không, cô ngồi dưới buồng điện thoại, ôm đầu gối thổi gió đêm chờ đợi.
"Ring ring ring!" Điện thoại reo. ring!" Điện thoại reo.
Thị trấn của cô là vùng ngoại ô của Đế đô, có suối nước nóng, nhiều người đến đây xây biệt thự để bàn chuyện làm ăn.
Làm chuyện này không thể để người khác nhìn thấy nên không có mấy người trông.
Chỉ có hai nữ phục vụ ở cổng lớn, sáng mai, những người đàn ông đó đều đi rồi, họ sẽ phát cho mỗi cô gái hai trăm tệ.
Lý Hành Giản biết không thể để họ phát hiện ra.
Cô kéo Thẩm Bạch Ngọc đi phía sau, cô thấy một bốt điện thoại.
Thật không ngờ lại có thứ này.
Lý Hành Giản sờ túi, quả nhiên không có điện thoại di động.
Đúng vậy, điện thoại thông minh mới bắt đầu được bán ra thị trường vào năm 2002.
Bây giờ là năm 1996, chỉ có những ông chủ giàu có mới có điện thoại di động, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến.
Cô sờ thấy trong túi đồng phục có một thẻ điện thoại.
Lý Hành Giản mừng rỡ, cô đến bốt điện thoại nhập số thẻ, mật khẩu là sinh nhật của cô, có thể mở được rồi, có thể dùng được.
Cô gọi 110.
Kiếp trước những người đàn ông đó đều bỏ chạy, họ không tìm được người, ba mẹ nói mất mặt nên không cho báo cảnh sát.
Kiếp này cô không thể để kẻ chủ mưu và đám bại hoại kia trốn thoát, cô phải báo cảnh sát.
Thực ra không cần lo lắng về việc bọn họ có thể làm hại các cô gái khác hay không, kiếp trước bọn người xấu bị người ta bắt được, những người xấu đe dọa các cô gái làm những việc mình không muốn cuối cùng cũng chịu sự trừng phạt. Không ai trong số họ trốn thoát, bị dư luận bao vây, sau đó có ba người tự sát.
Ngoài Thẩm Bạch Ngọc có người chiều chuộng thì những người khác đều không được sống tốt, báo cảnh sát không báo cảnh sát thì kết cục của họ đều như nhau, vậy thì đương nhiên là báo cảnh sát.
Sau khi báo cảnh sát Lý Hành Giản lật tìm trong túi Thẩm Bạch Ngọc, tìm thấy một cuốn sổ điện thoại nhỏ.
Cô không chắc ba mẹ Thẩm Bạch Ngọc là ai, nhưng lại thấy một cái tên khiến cô đau lòng, Tống Nghiễm Quân, số máy nhắn tin...
Kim chủ của cô kiếp trước chính là Tống Nghiễm Quân.
Ông nội anh ấy có thể lên bản tin thời sự.
Ba anh ấy cũng không đơn giản.
Nếu không thì sao Tùy Lệ lại ép cô hầu hạ Tống Nghiễm Quân để mưu lợi cho Lý Thần Hi chứ?
Lý Hành Giản gọi điện đến đài nhắn tin, để lại lời nhắn vô cùng gấp gáp, gọi Tống Nghiêm Quân.
Cô không biết đối phương có gọi lại không, cô ngồi dưới buồng điện thoại, ôm đầu gối thổi gió đêm chờ đợi.
"Ring ring ring!" Điện thoại reo. ring!" Điện thoại reo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro