Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng
Chủ Trì Công Đạ...
2024-08-17 21:53:26
Lần này cô tới đây chính là muốn để bí thư Trương chủ trì công đạo cho mẹ con cô, giúp cô tách hộ khẩu ra, lấy lại tiền trợ cấp và tiền an ủi của Tô Khánh Hoa.
Tiền lương của Tô Khánh Hoa không thể nói là lấy lại toàn bộ nhưng ít nhất cũng phải lấy một nửa.
Lâm Vi nhẩm tính thử, Dương Đại Xuân trợ cấp cho mấy đứa con trai khác nhiều năm như vậy, tiền lương của Tô Khánh Hoa chắc chắn đã bị tiêu bớt không ít, lấy lại được một nửa đã khá lắm rồi.
Muốn lấy lại toàn bộ cũng không thực tế, dù sao Tô Khánh Hoa cũng là con trai Dương Đại Xuân, dù thế nào cũng phải hiếu thuận cha mẹ một chút, lấy một nửa tiền lương cho nhà họ Tô cũng xem như đủ rồi.
Bí thư Trương nghe Lâm Vi nói xong vô cùng phẫn nộ, ngàn vạn lần không thể ngờ tới nhà họ Tô thế mà dám làm việc quá đáng đến mức này.
Đây là muốn giết chết người ta à?
Đều là người một nhà, phải ác độc đến mức nào mới có thể đuổi thẳng một quả phụ với ba đứa trẻ con ra khỏi nhà cơ chứ?
Tô Khánh Hoa hi sinh nhiều như vậy, kết quả vợ con ở nhà lại bị đối xử thế này đây, anh mà biết chắc chết cũng không nhắm mắt.
Lâm Vi lại phối hợp diễn một chút, khóc lóc kể lể, bộ dạng cực kì đáng thương, khiến người ta nhìn là thấy thương cảm.
Bí thư Trương vội nói, “Đồng chí Lâm, cô yên tâm đi, chuyện lớn như vậy tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô. Trách nhiệm của chúng tôi là vì nhân dân phục vụ, chưa nói tới sự hi sinh của đồng chí Tô Khánh Hoa, chúng tôi khẳng định là phải giúp cô giải quyết khó khăn.”
Lâm Vi cảm kích nói, “Bí thư Trương, thật sự vô cùng cảm ơn ông.”
“Đây là chuyện nên làm, đồng chí Lâm, đi thôi, bây giờ tôi với cô đi một chuyến đến nhà họ Tô điều đình.”
Lâm Vi cũng không dây dưa lằng nhằng, gật đầu cất tiếng đồng ý.
Ở công xã có máy kéo, bí thư Trương cho người sắp xếp một chút, trừ ông còn có các cán bộ khác của công xã cùng ngồi máy kéo, tất cả cùng nhau đến nhà chồng Lâm Vi ở đại đội sản xuất Hồng Tinh.
Lâm Vi ngồi máy kéo, cảm giác mông mình sắp bị giập nát rồi.
Nhưng mà ở thập niên này có thể ngồi máy kéo ra ngoài đã là tốt lắm rồi, xe con thì đừng có mơ.
Tuy có hơi xóc nảy nhưng so với đi bộ vẫn nhanh hơn nhiều.
Qua mười mấy phút, máy kéo đã đến đại đội sản xuất Hồng Tinh, dừng ở trước nhà họ Tô.
Thấy Lâm Vi vậy mà đi cùng bí thư Trương tới đây, Dương Đại Xuân nháy mắt đã đoán được điều gì đó, bắt đầu chột dạ.
“Bí thư Trương, sao ngài lại đến đây thế này…” Dương Đại Xuân ngượng ngùng cười rồi hỏi một câu.
Nhưng Dương Đại Xuân vừa rồi bị Lâm Vi đánh gãy một cái răng, bà ta cười rộ lên liền lộ ra thiếu răng, vốn khuôn mặt đã vừa già vừa xấu, giờ lại càng không nhìn nổi.
Bí thư Trương ghét bỏ nhíu mày, “Hôm nay tôi cố ý tới đây một chuyến là vì giúp đồng chí Lâm Vi chủ trì công đạo.”
Tim Dương Đại Xuân vốn đang đập thình thịch liền rớt một nhịp.
Bà ta biết ngay mà, chắc chắn là vì chuyện này!
Cái con tiện nhân Lâm Vi này, vậy mà dám đến công xã tố cáo
“Bí thư Trương à, có phải là có hiểu lầm chỗ nào không nhỉ? Cái con điếm Lâm Vi này mách gì với ngài rồi? Ngài ngàn vạn lần đừng tin lời của một mình nó, đều không đáng tin đâu.”
Bí thư Trương lạnh lùng nhìn Dương Đại Xuân, “Có phải sự thật không tôi sẽ điều tra, cứ điều tra rồi sẽ rõ ngay.”
Bí thư Trương làm lãnh đạo, đương nhiên biết là không thể nghe lời nói một phía, phải điều tra tỉ mỉ xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Nhưng cá nhân ông hơn phân nửa đã tin lời Lâm Vi rồi.
Nhìn Lâm Vi mà xem, gầy thành cái dạng gì rồi? Quần áo cô mặc lại giống thứ gì?
Ngược lại Dương Đại Xuân chẳng gầy một tí nào, ăn mặc còn chưng diện hơn bí thư như ông.
Bí thư Trương nói xong, để trợ lý nhỏ đứng bên cạnh trực tiếp gọi đại đội trưởng đại đội sản xuất Hồng Tinh đến đây giải thích xem tình huống hiện tại cụ thể là ra sao.
Tiền lương của Tô Khánh Hoa không thể nói là lấy lại toàn bộ nhưng ít nhất cũng phải lấy một nửa.
Lâm Vi nhẩm tính thử, Dương Đại Xuân trợ cấp cho mấy đứa con trai khác nhiều năm như vậy, tiền lương của Tô Khánh Hoa chắc chắn đã bị tiêu bớt không ít, lấy lại được một nửa đã khá lắm rồi.
Muốn lấy lại toàn bộ cũng không thực tế, dù sao Tô Khánh Hoa cũng là con trai Dương Đại Xuân, dù thế nào cũng phải hiếu thuận cha mẹ một chút, lấy một nửa tiền lương cho nhà họ Tô cũng xem như đủ rồi.
Bí thư Trương nghe Lâm Vi nói xong vô cùng phẫn nộ, ngàn vạn lần không thể ngờ tới nhà họ Tô thế mà dám làm việc quá đáng đến mức này.
Đây là muốn giết chết người ta à?
Đều là người một nhà, phải ác độc đến mức nào mới có thể đuổi thẳng một quả phụ với ba đứa trẻ con ra khỏi nhà cơ chứ?
Tô Khánh Hoa hi sinh nhiều như vậy, kết quả vợ con ở nhà lại bị đối xử thế này đây, anh mà biết chắc chết cũng không nhắm mắt.
Lâm Vi lại phối hợp diễn một chút, khóc lóc kể lể, bộ dạng cực kì đáng thương, khiến người ta nhìn là thấy thương cảm.
Bí thư Trương vội nói, “Đồng chí Lâm, cô yên tâm đi, chuyện lớn như vậy tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô. Trách nhiệm của chúng tôi là vì nhân dân phục vụ, chưa nói tới sự hi sinh của đồng chí Tô Khánh Hoa, chúng tôi khẳng định là phải giúp cô giải quyết khó khăn.”
Lâm Vi cảm kích nói, “Bí thư Trương, thật sự vô cùng cảm ơn ông.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là chuyện nên làm, đồng chí Lâm, đi thôi, bây giờ tôi với cô đi một chuyến đến nhà họ Tô điều đình.”
Lâm Vi cũng không dây dưa lằng nhằng, gật đầu cất tiếng đồng ý.
Ở công xã có máy kéo, bí thư Trương cho người sắp xếp một chút, trừ ông còn có các cán bộ khác của công xã cùng ngồi máy kéo, tất cả cùng nhau đến nhà chồng Lâm Vi ở đại đội sản xuất Hồng Tinh.
Lâm Vi ngồi máy kéo, cảm giác mông mình sắp bị giập nát rồi.
Nhưng mà ở thập niên này có thể ngồi máy kéo ra ngoài đã là tốt lắm rồi, xe con thì đừng có mơ.
Tuy có hơi xóc nảy nhưng so với đi bộ vẫn nhanh hơn nhiều.
Qua mười mấy phút, máy kéo đã đến đại đội sản xuất Hồng Tinh, dừng ở trước nhà họ Tô.
Thấy Lâm Vi vậy mà đi cùng bí thư Trương tới đây, Dương Đại Xuân nháy mắt đã đoán được điều gì đó, bắt đầu chột dạ.
“Bí thư Trương, sao ngài lại đến đây thế này…” Dương Đại Xuân ngượng ngùng cười rồi hỏi một câu.
Nhưng Dương Đại Xuân vừa rồi bị Lâm Vi đánh gãy một cái răng, bà ta cười rộ lên liền lộ ra thiếu răng, vốn khuôn mặt đã vừa già vừa xấu, giờ lại càng không nhìn nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bí thư Trương ghét bỏ nhíu mày, “Hôm nay tôi cố ý tới đây một chuyến là vì giúp đồng chí Lâm Vi chủ trì công đạo.”
Tim Dương Đại Xuân vốn đang đập thình thịch liền rớt một nhịp.
Bà ta biết ngay mà, chắc chắn là vì chuyện này!
Cái con tiện nhân Lâm Vi này, vậy mà dám đến công xã tố cáo
“Bí thư Trương à, có phải là có hiểu lầm chỗ nào không nhỉ? Cái con điếm Lâm Vi này mách gì với ngài rồi? Ngài ngàn vạn lần đừng tin lời của một mình nó, đều không đáng tin đâu.”
Bí thư Trương lạnh lùng nhìn Dương Đại Xuân, “Có phải sự thật không tôi sẽ điều tra, cứ điều tra rồi sẽ rõ ngay.”
Bí thư Trương làm lãnh đạo, đương nhiên biết là không thể nghe lời nói một phía, phải điều tra tỉ mỉ xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Nhưng cá nhân ông hơn phân nửa đã tin lời Lâm Vi rồi.
Nhìn Lâm Vi mà xem, gầy thành cái dạng gì rồi? Quần áo cô mặc lại giống thứ gì?
Ngược lại Dương Đại Xuân chẳng gầy một tí nào, ăn mặc còn chưng diện hơn bí thư như ông.
Bí thư Trương nói xong, để trợ lý nhỏ đứng bên cạnh trực tiếp gọi đại đội trưởng đại đội sản xuất Hồng Tinh đến đây giải thích xem tình huống hiện tại cụ thể là ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro