Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng
Đại Bảo Thông M...
2024-08-17 21:53:26
Đứa trẻ này, không cần cô nói đã trực tiếp tự tìm sẵn cớ cho cô rồi.
Cũng tốt, cô đỡ phải vắt óc tìm lý do giải thích cho bọn trẻ.
Lâm Vi nói, "Đúng rồi, thần tiên trên trời tặng mẹ không ít đồ tốt đâu, về sau các con không thiếu đồ ăn nữa rồi. Nhưng mà chuyện này ba anh em các con phải giữ kín bí mật, ngàn vạn lần không được tùy tiện nói ra."
Tuy rằng trước đó Lâm Vi cũng đã dặn dò qua, lúc này vẫn phải dặn thêm một lần nữa.
"Mẹ, yên tâm đi, miệng bọn con kín như bưng ấy, nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu."
Lâm Vi cười gật đầu, biết ba đứa bé này cũng không phải kiểu người thích ra ngoài nói lung tung, đều vô cùng nghe lời, chuyện cô cố ý dặn dò sẽ càng là ghi tạc trong lòng.
Trộn nhân xong rồi, kế tiếp chính là gói sủi cảo.
Lâm Vi định cán vỏ sủi cảo trước rồi gói sau.
"Mẹ, để con cán vỏ sủi cảo đi, con giúp mẹ làm!"
"Con biết làm hả?"
Lâm Vi có chút không tin, Đại Bảo mới bao lớn? Đã biết cán vỏ sủi cảo rồi?
"Mẹ, bây giờ con chưa biết, nhưng mẹ dạy con đi, con sẽ nhanh chóng học được cách làm thôi!" Đại Bảo đối với bản thân tràn đầy tự tin.
Đại Bảo cũng không phải đứa khoác lác, đứa bé này quả thật rất thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Nhị Bảo ở một bên nói, "Mẹ, mẹ sẽ dạy anh cả làm, để anh ấy giúp mẹ chứ? Một người làm phải mệt hơn biết bao nhiêu lần nha? Anh cả mệt chút cũng không sao, mẹ không thể bị mệt được."
Lâm Vi nghe Nhị Bảo nói vậy, suýt nữa không nhịn được cười.
Cái thằng nhóc Nhị Bảo này, thật đúng là hiếu thảo nha, chỉ là có hơi tàn nhẫn với anh em.
Đại Bảo thật ra không có ý kiến gì với lời của Nhị Bảo, ngược lại còn cảm thấy Nhị Bảo nói rất đúng.
Nó là nam tử hán, mệt chút thì có làm sao, nhưng mẹ thì không thể thế được.
Mẹ là con gái, không thể làm lụng vất vả. Nó là nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác mọi việc.
Hiện giờ cha mất rồi, nó là anh cả trong nhà, đương nhiên phải biết san sẻ công việc với mẹ.
Lâm Vi liền làm mẫu, hướng dẫn cách cán vỏ sủi cảo cho Đại Bảo.
Đại Bảo xem qua một lượt liền nhớ kĩ, sau đó dựa theo những gì vừa học tự mình làm thử.
"Mẹ, mẹ thấy con cán thế nào?"
Lâm Vi nhìn cái vỏ sủi cảo Đại Bảo vừa cán, nhịn không được cảm khái một câu, đứa bé này cũng quá thông minh rồi, cái vỏ sủi cảo này nó cán còn tốt hơn cô làm?
Năng lực học tập cỡ này đúng là khiến người khác không bắt kịp nổi.
"Không tệ nha!" Lâm Vi cũng không tiết kiệm lời khen.
"Ha ha, mẹ, vậy là tốt rồi, con cứ thế mà cán tiếp thôi."
"Được!"
Có Đại Bảo làm trợ thủ, hai người cùng nhau làm việc, tốc độ nhanh lên không ít.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Vi đã gói xong sủi cảo.
Tổng cộng gói được một trăm mười tám cái sủi cảo.
Lâm Vi đại khái có thể ăn cỡ hai mươi lăm cái, Đại Bảo có thể ăn hai mươi cái. Nhị Bảo cỡ mười lăm, mười sáu cái là đủ rồi, Tam Bảo thì chắc tầm mười cái.
Tối nay hẳn là ăn không hết, nhưng cũng không có việc gì, hiện tại trời lạnh, để không hỏng được, mai lại nấu làm bữa sáng.
Gói xong sủi cảo trời cũng không còn sớm, có thể bắt đầu nấu cơm chiều.
Lâm Vi đun một nồi nước, trước tiên nấu một mẻ đã, đợi sủi cảo chín thì cho bọn trẻ ăn trước, bản thân cô đợi mẻ thứ hai.
Sủi cảo chín rất nhanh, nấu cùng lắm mười phút là vớt ra ăn được rồi.
Mùi thơm của bột mì pha lẫn mùi thịt tràn khắp cả căn phòng, ba anh em Đại Bảo sớm đã chờ đến sốt ruột.
Đợi đến khi sủi cảo được vớt ra lại càng không thể chờ thêm được nữa, vội vàng ăn ngay.
"Cẩn thận chút, đừng để bị bỏng!" Lâm Vi theo thói quen dặn một câu.
"Vâng ạ, mẹ, bọn con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi!"
Ba đứa bưng sủi cảo lên, bắt đầu ăn.
Sủi cảo có nhân thịt, ngon đến không nói nên lời.
Cũng tốt, cô đỡ phải vắt óc tìm lý do giải thích cho bọn trẻ.
Lâm Vi nói, "Đúng rồi, thần tiên trên trời tặng mẹ không ít đồ tốt đâu, về sau các con không thiếu đồ ăn nữa rồi. Nhưng mà chuyện này ba anh em các con phải giữ kín bí mật, ngàn vạn lần không được tùy tiện nói ra."
Tuy rằng trước đó Lâm Vi cũng đã dặn dò qua, lúc này vẫn phải dặn thêm một lần nữa.
"Mẹ, yên tâm đi, miệng bọn con kín như bưng ấy, nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu."
Lâm Vi cười gật đầu, biết ba đứa bé này cũng không phải kiểu người thích ra ngoài nói lung tung, đều vô cùng nghe lời, chuyện cô cố ý dặn dò sẽ càng là ghi tạc trong lòng.
Trộn nhân xong rồi, kế tiếp chính là gói sủi cảo.
Lâm Vi định cán vỏ sủi cảo trước rồi gói sau.
"Mẹ, để con cán vỏ sủi cảo đi, con giúp mẹ làm!"
"Con biết làm hả?"
Lâm Vi có chút không tin, Đại Bảo mới bao lớn? Đã biết cán vỏ sủi cảo rồi?
"Mẹ, bây giờ con chưa biết, nhưng mẹ dạy con đi, con sẽ nhanh chóng học được cách làm thôi!" Đại Bảo đối với bản thân tràn đầy tự tin.
Đại Bảo cũng không phải đứa khoác lác, đứa bé này quả thật rất thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Nhị Bảo ở một bên nói, "Mẹ, mẹ sẽ dạy anh cả làm, để anh ấy giúp mẹ chứ? Một người làm phải mệt hơn biết bao nhiêu lần nha? Anh cả mệt chút cũng không sao, mẹ không thể bị mệt được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vi nghe Nhị Bảo nói vậy, suýt nữa không nhịn được cười.
Cái thằng nhóc Nhị Bảo này, thật đúng là hiếu thảo nha, chỉ là có hơi tàn nhẫn với anh em.
Đại Bảo thật ra không có ý kiến gì với lời của Nhị Bảo, ngược lại còn cảm thấy Nhị Bảo nói rất đúng.
Nó là nam tử hán, mệt chút thì có làm sao, nhưng mẹ thì không thể thế được.
Mẹ là con gái, không thể làm lụng vất vả. Nó là nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác mọi việc.
Hiện giờ cha mất rồi, nó là anh cả trong nhà, đương nhiên phải biết san sẻ công việc với mẹ.
Lâm Vi liền làm mẫu, hướng dẫn cách cán vỏ sủi cảo cho Đại Bảo.
Đại Bảo xem qua một lượt liền nhớ kĩ, sau đó dựa theo những gì vừa học tự mình làm thử.
"Mẹ, mẹ thấy con cán thế nào?"
Lâm Vi nhìn cái vỏ sủi cảo Đại Bảo vừa cán, nhịn không được cảm khái một câu, đứa bé này cũng quá thông minh rồi, cái vỏ sủi cảo này nó cán còn tốt hơn cô làm?
Năng lực học tập cỡ này đúng là khiến người khác không bắt kịp nổi.
"Không tệ nha!" Lâm Vi cũng không tiết kiệm lời khen.
"Ha ha, mẹ, vậy là tốt rồi, con cứ thế mà cán tiếp thôi."
"Được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có Đại Bảo làm trợ thủ, hai người cùng nhau làm việc, tốc độ nhanh lên không ít.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Vi đã gói xong sủi cảo.
Tổng cộng gói được một trăm mười tám cái sủi cảo.
Lâm Vi đại khái có thể ăn cỡ hai mươi lăm cái, Đại Bảo có thể ăn hai mươi cái. Nhị Bảo cỡ mười lăm, mười sáu cái là đủ rồi, Tam Bảo thì chắc tầm mười cái.
Tối nay hẳn là ăn không hết, nhưng cũng không có việc gì, hiện tại trời lạnh, để không hỏng được, mai lại nấu làm bữa sáng.
Gói xong sủi cảo trời cũng không còn sớm, có thể bắt đầu nấu cơm chiều.
Lâm Vi đun một nồi nước, trước tiên nấu một mẻ đã, đợi sủi cảo chín thì cho bọn trẻ ăn trước, bản thân cô đợi mẻ thứ hai.
Sủi cảo chín rất nhanh, nấu cùng lắm mười phút là vớt ra ăn được rồi.
Mùi thơm của bột mì pha lẫn mùi thịt tràn khắp cả căn phòng, ba anh em Đại Bảo sớm đã chờ đến sốt ruột.
Đợi đến khi sủi cảo được vớt ra lại càng không thể chờ thêm được nữa, vội vàng ăn ngay.
"Cẩn thận chút, đừng để bị bỏng!" Lâm Vi theo thói quen dặn một câu.
"Vâng ạ, mẹ, bọn con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi!"
Ba đứa bưng sủi cảo lên, bắt đầu ăn.
Sủi cảo có nhân thịt, ngon đến không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro