Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng
. Sửa Nhà
2024-08-17 21:53:26
Ngay sau đó bác gái Vương thét lớn vào trong nhà, "Xuân Hoa à, mau ra đây, bé Vi nó tới chơi đây này."
Sở dĩ quan hệ của Lưu Xuân Hoa và Lâm Vi được tốt như thế, bác gái Vương khách sáo với Lâm Vi như kia âu cũng có nguyên do của nó.
Bác gái Vương sinh được bốn cô con gái, chỉ có duy nhất Vương Đại Trụ là con trai, người này cũng chính là chồng của Lưu Xuân Hoa.
Lưu Xuân Hoa cũng sinh được hai cô vịt giời và một cu cậu.
Cho nên cậu con trai Vương Thiết Đản của Lưu Xuân Hoa cũng là truyền thống ba đời là con trai một của nhà họ Vương, được nhà họ Vương cưng chiều vô tận.
Trước kia có một lần Vương Đại Thiết bất cẩn rơi xuống nước, lại vừa đúng lúc Lâm Vi đi ngang qua kịp thời cứu cu cậu.
Nếu chẳng phải vì Lâm Vi cứu người, hoặc là chậm thêm một bước nữa thì Vương Đại Thiết đã chẳng còn sống nữa.
Nhà họ Vương nợ Lâm Vi một ân huệ lớn, dần dần liền trở nên thân thiết với Lâm Vi.
Sau khi nhà họ Tô đuổi bốn mẹ con Lâm Vi ra khỏi nhà, nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Vương, bốn mẹ con họ đã chết từ lâu rồi.
Có điều năm này, nhà nào hộ nấy cũng đều có cuộc sống rất khốn khó.
Đặc biệt là mấy năm này, lương thực thiếu, tất cả mọi người ăn không no. Hai năm này cứ đến độ mùa đông, rất nhiều người chết đói, chết rét.
Mà điều kiện nhà họ Vương cũng chẳng phải là quá tốt, dẫu rằng có lòng tốt giúp đỡ Lâm Vi, nhưng lương thực có thể mang ra cho được cũng chẳng là bao.
Lưu Xuân Hoa từ trong nhà ra, thấy Lâm Vi liền vội vàng lên tiếng hỏi, "Vi Vi à, có phải nhà lại hết lương thực rồi không? Để chị múc cho em hai bát bột ngô đầy nhé."
Lưu Xuân Hoa nói xong, đang chuẩn bị đi vào nhà làm chút bột ngô cho Lâm Vi thì lại bị cô gọi với lại.
"Chị Xuân Hoa, chờ chút đã chị. Hôm nay em đến nhà không phải tìm chị để mượn lương thực đâu ạ, em đến là muốn chị giúp em việc này thôi."
Lưu Xuân Hoa dừng lại, ngay sau đó liền đáp, "Vi Vi, em có chuyện gì cần chị hỗ trợ, em cứ mở miệng, không phải khách sáo thế."
"Là thế này chị dâu, em muốn tu sửa lại căn nhà lá em đang ở kia một chút, vách tường dùng bùn đất đắp một lượt, sau đó phủ kín nóc nhà, có vậy thì mới có thể che gió tránh mưa trong mùa đông này. Nếu không với thời tiết thế này, em với mấy đứa nhỏ đoán chừng phải chết cóng mất. Bây giờ còn chưa đến lúc rét đậm đâu, thế mà đã chẳng còn chịu nổi nữa rồi, đây nếu còn để đến vào lúc rét đậm rét hại đoán chừng lại càng khó gượng hơn chút nữa đấy."
Nghe Lâm Vi nói, Lưu Xuân Hoa gật gù, quả đúng là như vậy.
Cái mùa đông giá rét này, mấy mẹ con Lâm Vi không có được nổi một nơi để che mưa tránh gió, vậy làm sao mà gắng gượng đến hết đông được?
Thế nhưng muốn tu sửa lại cho tốt nhà cửa thì chuyện cũng không có dễ dàng như thế, phải mời cả nhân công tới, rồi lại còn phải làm vật liệu nữa, cho dù có chắt chiu tiết kiệm thế nào cũng phải mất đến bảy tám đồng.
Lưu Xuân Hoa có lòng giúp đỡ Lâm Vi, nhưng mà họ họ Vương nhà cô cũng không giàu có là bao, không lấy được ra nhiều tiền như vậy để hỗ trợ Lâm Vi.
Nhìn ra được sự khó xử của Lưu Xuân Hoa, Lâm Vi vội vàng nói, "Chị Xuân Hoa, chuyện tiền nong chị không cần phải quan tâm đâu, tiền chỗ em có, chị chỉ cần giúp em tìm nhân công thôi là đủ rồi."
Lưu Xuân Hoa sửng sốt, tò mò hỏi, "Vi Vi, chỗ em thì lấy đâu ra tiền?"
Lúc trước nhà họ Tô tuyệt tình vô cùng, chỉ quăng ra một túi khoai lang rồi tống cổ bốn mẹ con Lâm Vi ra khỏi đường, làm gì có chuyện giữ lại tiền cho Lâm Vi?
Nếu như trong người Lâm Vi có tiền, đã cho tu sửa nhà từ lâu rồi, cũng sẽ không phải chờ tới tận bây giờ.
Lâm Vi nói nhăng nói cuội ra một lý do, "Hôm nay em lên huyện thành một chuyến, vận may của em cũng không tệ. Có một cụ già bị vấp té còn bị thương khá nặng, lại vừa khéo lúc em ngang qua đây kịp thời đưa người ta vào bệnh viện chị ạ. Chẳng ngờ gia đình cụ ấy lại là nhà có điều kiện tốt, cứ nhét cho em hai mươi đồng, còn tặng em rất nhiều đồ dùng khác nữa, đống quần áo lúc trước rồi cả đệm chăn cũng đều là gia đình của cụ ấy cho em cả đấy.
Sở dĩ quan hệ của Lưu Xuân Hoa và Lâm Vi được tốt như thế, bác gái Vương khách sáo với Lâm Vi như kia âu cũng có nguyên do của nó.
Bác gái Vương sinh được bốn cô con gái, chỉ có duy nhất Vương Đại Trụ là con trai, người này cũng chính là chồng của Lưu Xuân Hoa.
Lưu Xuân Hoa cũng sinh được hai cô vịt giời và một cu cậu.
Cho nên cậu con trai Vương Thiết Đản của Lưu Xuân Hoa cũng là truyền thống ba đời là con trai một của nhà họ Vương, được nhà họ Vương cưng chiều vô tận.
Trước kia có một lần Vương Đại Thiết bất cẩn rơi xuống nước, lại vừa đúng lúc Lâm Vi đi ngang qua kịp thời cứu cu cậu.
Nếu chẳng phải vì Lâm Vi cứu người, hoặc là chậm thêm một bước nữa thì Vương Đại Thiết đã chẳng còn sống nữa.
Nhà họ Vương nợ Lâm Vi một ân huệ lớn, dần dần liền trở nên thân thiết với Lâm Vi.
Sau khi nhà họ Tô đuổi bốn mẹ con Lâm Vi ra khỏi nhà, nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Vương, bốn mẹ con họ đã chết từ lâu rồi.
Có điều năm này, nhà nào hộ nấy cũng đều có cuộc sống rất khốn khó.
Đặc biệt là mấy năm này, lương thực thiếu, tất cả mọi người ăn không no. Hai năm này cứ đến độ mùa đông, rất nhiều người chết đói, chết rét.
Mà điều kiện nhà họ Vương cũng chẳng phải là quá tốt, dẫu rằng có lòng tốt giúp đỡ Lâm Vi, nhưng lương thực có thể mang ra cho được cũng chẳng là bao.
Lưu Xuân Hoa từ trong nhà ra, thấy Lâm Vi liền vội vàng lên tiếng hỏi, "Vi Vi à, có phải nhà lại hết lương thực rồi không? Để chị múc cho em hai bát bột ngô đầy nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Xuân Hoa nói xong, đang chuẩn bị đi vào nhà làm chút bột ngô cho Lâm Vi thì lại bị cô gọi với lại.
"Chị Xuân Hoa, chờ chút đã chị. Hôm nay em đến nhà không phải tìm chị để mượn lương thực đâu ạ, em đến là muốn chị giúp em việc này thôi."
Lưu Xuân Hoa dừng lại, ngay sau đó liền đáp, "Vi Vi, em có chuyện gì cần chị hỗ trợ, em cứ mở miệng, không phải khách sáo thế."
"Là thế này chị dâu, em muốn tu sửa lại căn nhà lá em đang ở kia một chút, vách tường dùng bùn đất đắp một lượt, sau đó phủ kín nóc nhà, có vậy thì mới có thể che gió tránh mưa trong mùa đông này. Nếu không với thời tiết thế này, em với mấy đứa nhỏ đoán chừng phải chết cóng mất. Bây giờ còn chưa đến lúc rét đậm đâu, thế mà đã chẳng còn chịu nổi nữa rồi, đây nếu còn để đến vào lúc rét đậm rét hại đoán chừng lại càng khó gượng hơn chút nữa đấy."
Nghe Lâm Vi nói, Lưu Xuân Hoa gật gù, quả đúng là như vậy.
Cái mùa đông giá rét này, mấy mẹ con Lâm Vi không có được nổi một nơi để che mưa tránh gió, vậy làm sao mà gắng gượng đến hết đông được?
Thế nhưng muốn tu sửa lại cho tốt nhà cửa thì chuyện cũng không có dễ dàng như thế, phải mời cả nhân công tới, rồi lại còn phải làm vật liệu nữa, cho dù có chắt chiu tiết kiệm thế nào cũng phải mất đến bảy tám đồng.
Lưu Xuân Hoa có lòng giúp đỡ Lâm Vi, nhưng mà họ họ Vương nhà cô cũng không giàu có là bao, không lấy được ra nhiều tiền như vậy để hỗ trợ Lâm Vi.
Nhìn ra được sự khó xử của Lưu Xuân Hoa, Lâm Vi vội vàng nói, "Chị Xuân Hoa, chuyện tiền nong chị không cần phải quan tâm đâu, tiền chỗ em có, chị chỉ cần giúp em tìm nhân công thôi là đủ rồi."
Lưu Xuân Hoa sửng sốt, tò mò hỏi, "Vi Vi, chỗ em thì lấy đâu ra tiền?"
Lúc trước nhà họ Tô tuyệt tình vô cùng, chỉ quăng ra một túi khoai lang rồi tống cổ bốn mẹ con Lâm Vi ra khỏi đường, làm gì có chuyện giữ lại tiền cho Lâm Vi?
Nếu như trong người Lâm Vi có tiền, đã cho tu sửa nhà từ lâu rồi, cũng sẽ không phải chờ tới tận bây giờ.
Lâm Vi nói nhăng nói cuội ra một lý do, "Hôm nay em lên huyện thành một chuyến, vận may của em cũng không tệ. Có một cụ già bị vấp té còn bị thương khá nặng, lại vừa khéo lúc em ngang qua đây kịp thời đưa người ta vào bệnh viện chị ạ. Chẳng ngờ gia đình cụ ấy lại là nhà có điều kiện tốt, cứ nhét cho em hai mươi đồng, còn tặng em rất nhiều đồ dùng khác nữa, đống quần áo lúc trước rồi cả đệm chăn cũng đều là gia đình của cụ ấy cho em cả đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro