Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng
Thập Niên Sáu M...
2024-08-17 21:53:26
Lâm Vi thấy ba đứa con trai đều nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, dáng vẻ không biết cô, lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Thế nào? Vừa rồi không phải là mẹ quá hung, dọa các con sợ rồi hả?"
Không nghĩ tới Đại Bảo lại nói, "Không có, mẹ, vừa rồi mẹ như thế rất tốt.
Trước kia bà nội bắt nạt chúng ta, mẹ cũng không nói lời nào."
Nhị Bảo cũng nói theo, "Đúng vậy, mẹ, mới rồi mẹ thật là uy phong, bà nội cũng bị mẹ đánh chạy, không dám bắt nạt chúng ta. Chúng con chẳng qua là cảm thấy mẹ có chút không giống, thế nhưng chúng con thích mẹ hung một chút, như vậy mới bảo vệ được mình, bảo hộ chúng con."
Giọng nói non nớt của Tam Bảo theo sau Đại Bảo Nhị Bảo, "Anh cả anh hai nói rất đúng."
Lâm Vi cười cười, "Được, về sau mẹ sẽ luôn như vậy, ai cũng đừng nghĩ tới việc bắt nạt chúng ta."
Mặc dù ông trời đưa cô đến niên đại gian khổ này nhưng mà nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Lâm Vi cảm thấy vẫn rất đáng.
Kiếp trước nguyện vọng của cô chính là không kết hôn lại có con, không biết có phải trời cao nghe được nguyện vọng của cô nên thỏa mãn cô. Không những để cho cô có một đứa con mà còn lập tức có ba đứa lận.
"Mẹ, đầu mẹ chảy máu rồi, có phải rất đau hay không, Tam Bảo thổi giúp mẹ." Ba đứa nhỏ lúc này mới chú ý tới vết thương trên đầu Lâm Vi, Tam Bảo đau lòng tiến lên phía trước nói.
Lâm Vi lắc đầu, "Không sao, một chút vết thương nhỏ thôi, mẹ không đau.
Ngược lại là con, mặt đã sưng lên rồi, có đau hay không?"
Tam Bảo cũng lắc đầu, ngược lại cười nói, "Mẹ, không sao, con cũng không đa."
Nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Tam Bảo, Lâm Vi tự nhiên là không tin, đứa bé này hiểu chuyện, không muốn để cho cô lo lắng mà thôi.
Lúc đầu cô muốn nấu một quả trứng gà cho Tam Bảo lăn mặt một cái, thế nhưng lại phát hiện, trong nhà ngay cả trứng gà cũng không có, lương thực ăn chỉ còn mấy củ khoai lang.
Chờ ăn xong mấy củ khoai lang này, bốn mẹ con cũng như là hết sạch lương thực.
Lâm Vi bắt đầu xem xét cái nhà này, nhà tranh rách nát không chịu nổi, nóc phòng rơm rạ sập hơn phân nửa.
Trong phòng có thể nói là chỉ có bốn bức tường.
Không có giường, mẹ con mấy người ngủ ở trên mặt đất trải rơm rạ, đắp một cái chăn mỏng lại cũ nát, trời vừa tối, bị đông lạnh có chút run lẩy bẩy.
Góc tường có một cái lò đắp bằng đất, phía trên có một cái nồi, nồi còn sứt mẻ mấy miếng. Bên cạnh bếp lò đặt mấy cái chén cũng bị sứt mẻ, trừ những cái đó ra, cái gì cũng không có.
Ba đứa nhỏ mặc quần áo rách rưới, giặt tới bạc trắng, không biết chắp bao nhiêu miếng vá, còn vô cùng mỏng manh. Bên trong thời tiết cực lạnh này hiển nhiên là không thể chống lạnh.
Đoán chừng là bởi vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, ba đứa nhỏ đều là đầu lớn người nhỏ, sắc mặt đều vàng như nến, trên mặt không có nổi hai lạng thịt.
Nhìn dáng vẻ gầy ốm này ngược lại làm cho người ta có chút đau lòng.
Thế kỷ hai mươi mốt, con nhà ai không phải là bảo bối, không nuôi trắng trắng mập mập chứ, còn có thể có đứa nhỏ như vậy?
Lâm Vi khẽ thở dài một cái, mặc dù cô không trải qua thập niên sáu mươi, thế nhưng từ trong sách và phim truyền hình, cô vẫn hiểu biết đôi chút về niên đại này.
Niên đại này, thiếu áo thiếu lương thực, cuộc sống của mọi người đều vô cùng gian khổ.
Bởi vì vật tư có hạn, cho nên đồ vật đều là dựa vào phiếu cung ứng.
Ăn cơm cần phiếu lương thực, mua quần áo cần phiếu vải, mua đường cần đường phiếu. . . Ngay cả đi ra ngoài đều phải viết thư giới thiệu.
Nhất là mấy năm nay, bởi vì thiên tai, lương thực giảm sản lượng, càng có rất nhiều người ăn không no chết đói.
Nguyên chủ cùng ba đứa nhỏ còn bị đuổi ra khỏi nhà chồng, điều kiện cuộc sống như vậy cũng rất bình thường.
Lâm Vi cảm thấy trời cao đang chơi đùa cô, vậy mà để cô xuyên qua cái niên đại này.
Thiếu áo thiếu lương, không sao.
Mình có thể nuôi sống chính mình cũng không tệ, chớ nói chi là nuôi ba đứa nhỏ.
Nhưng mà quay đầu suy nghĩ một chút, tuy nghèo một chút, đắng một chút, nhưng trời cao có thể cho cô sống lại một lần nữa, cô đã rất thỏa mãn rồi.
"Mẹ, con đói. . ." Tam Bảo ủy khuất lôi kéo ống tay áo của Lâm Vi.
Lâm Vi lấy lại tinh thần, nói, "Mẹ đi làm đồ ăn cho các con."
Không nghĩ tới Đại Bảo lại nói, "Không có, mẹ, vừa rồi mẹ như thế rất tốt.
Trước kia bà nội bắt nạt chúng ta, mẹ cũng không nói lời nào."
Nhị Bảo cũng nói theo, "Đúng vậy, mẹ, mới rồi mẹ thật là uy phong, bà nội cũng bị mẹ đánh chạy, không dám bắt nạt chúng ta. Chúng con chẳng qua là cảm thấy mẹ có chút không giống, thế nhưng chúng con thích mẹ hung một chút, như vậy mới bảo vệ được mình, bảo hộ chúng con."
Giọng nói non nớt của Tam Bảo theo sau Đại Bảo Nhị Bảo, "Anh cả anh hai nói rất đúng."
Lâm Vi cười cười, "Được, về sau mẹ sẽ luôn như vậy, ai cũng đừng nghĩ tới việc bắt nạt chúng ta."
Mặc dù ông trời đưa cô đến niên đại gian khổ này nhưng mà nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Lâm Vi cảm thấy vẫn rất đáng.
Kiếp trước nguyện vọng của cô chính là không kết hôn lại có con, không biết có phải trời cao nghe được nguyện vọng của cô nên thỏa mãn cô. Không những để cho cô có một đứa con mà còn lập tức có ba đứa lận.
"Mẹ, đầu mẹ chảy máu rồi, có phải rất đau hay không, Tam Bảo thổi giúp mẹ." Ba đứa nhỏ lúc này mới chú ý tới vết thương trên đầu Lâm Vi, Tam Bảo đau lòng tiến lên phía trước nói.
Lâm Vi lắc đầu, "Không sao, một chút vết thương nhỏ thôi, mẹ không đau.
Ngược lại là con, mặt đã sưng lên rồi, có đau hay không?"
Tam Bảo cũng lắc đầu, ngược lại cười nói, "Mẹ, không sao, con cũng không đa."
Nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Tam Bảo, Lâm Vi tự nhiên là không tin, đứa bé này hiểu chuyện, không muốn để cho cô lo lắng mà thôi.
Lúc đầu cô muốn nấu một quả trứng gà cho Tam Bảo lăn mặt một cái, thế nhưng lại phát hiện, trong nhà ngay cả trứng gà cũng không có, lương thực ăn chỉ còn mấy củ khoai lang.
Chờ ăn xong mấy củ khoai lang này, bốn mẹ con cũng như là hết sạch lương thực.
Lâm Vi bắt đầu xem xét cái nhà này, nhà tranh rách nát không chịu nổi, nóc phòng rơm rạ sập hơn phân nửa.
Trong phòng có thể nói là chỉ có bốn bức tường.
Không có giường, mẹ con mấy người ngủ ở trên mặt đất trải rơm rạ, đắp một cái chăn mỏng lại cũ nát, trời vừa tối, bị đông lạnh có chút run lẩy bẩy.
Góc tường có một cái lò đắp bằng đất, phía trên có một cái nồi, nồi còn sứt mẻ mấy miếng. Bên cạnh bếp lò đặt mấy cái chén cũng bị sứt mẻ, trừ những cái đó ra, cái gì cũng không có.
Ba đứa nhỏ mặc quần áo rách rưới, giặt tới bạc trắng, không biết chắp bao nhiêu miếng vá, còn vô cùng mỏng manh. Bên trong thời tiết cực lạnh này hiển nhiên là không thể chống lạnh.
Đoán chừng là bởi vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, ba đứa nhỏ đều là đầu lớn người nhỏ, sắc mặt đều vàng như nến, trên mặt không có nổi hai lạng thịt.
Nhìn dáng vẻ gầy ốm này ngược lại làm cho người ta có chút đau lòng.
Thế kỷ hai mươi mốt, con nhà ai không phải là bảo bối, không nuôi trắng trắng mập mập chứ, còn có thể có đứa nhỏ như vậy?
Lâm Vi khẽ thở dài một cái, mặc dù cô không trải qua thập niên sáu mươi, thế nhưng từ trong sách và phim truyền hình, cô vẫn hiểu biết đôi chút về niên đại này.
Niên đại này, thiếu áo thiếu lương thực, cuộc sống của mọi người đều vô cùng gian khổ.
Bởi vì vật tư có hạn, cho nên đồ vật đều là dựa vào phiếu cung ứng.
Ăn cơm cần phiếu lương thực, mua quần áo cần phiếu vải, mua đường cần đường phiếu. . . Ngay cả đi ra ngoài đều phải viết thư giới thiệu.
Nhất là mấy năm nay, bởi vì thiên tai, lương thực giảm sản lượng, càng có rất nhiều người ăn không no chết đói.
Nguyên chủ cùng ba đứa nhỏ còn bị đuổi ra khỏi nhà chồng, điều kiện cuộc sống như vậy cũng rất bình thường.
Lâm Vi cảm thấy trời cao đang chơi đùa cô, vậy mà để cô xuyên qua cái niên đại này.
Thiếu áo thiếu lương, không sao.
Mình có thể nuôi sống chính mình cũng không tệ, chớ nói chi là nuôi ba đứa nhỏ.
Nhưng mà quay đầu suy nghĩ một chút, tuy nghèo một chút, đắng một chút, nhưng trời cao có thể cho cô sống lại một lần nữa, cô đã rất thỏa mãn rồi.
"Mẹ, con đói. . ." Tam Bảo ủy khuất lôi kéo ống tay áo của Lâm Vi.
Lâm Vi lấy lại tinh thần, nói, "Mẹ đi làm đồ ăn cho các con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro