Chương 3
2024-07-29 16:01:18
Sau khi Trương Hồng Hà sinh được hai người con trai mà Lý Mai đã nhiều năm chỉ sinh được một bé gái thì trong lòng cô ta mới cảm thấy cân bằng, thường xuyên bế đứa con trần truồng của mình tới nhà Lý Mai, miệng thì bảo tới để nói chuyện phiếm nhưng thực chất là đang khoe khoang mình sinh được con trai.
Khi chồng của Lý Mai bị bệnh qua đời, Trương Hồng Hà càng siêng tới nhà của Lý Mai hơn.
Đương nhiên không phải cô ta chỉ tới đây để lấy sự bất hạnh của người khác làm niềm vui, thỉnh thoảng cô ta sẽ phụ làm một chút việc tiện tay như gánh củi, đưa rau dưa...Nhưng đối với Lý Mai thì là chuyện này thiệt nhiều hơn lợi, bởi vì hễ trong nhà cô có chuyện gì là Trương Hồng Hà sẽ truyền ra cho cả thôn biết, trong vòng hai ngày tin tức cũng lan rộng tới cả mấy thôn xung quanh.
Ví dụ như hôm nay, con trai Lý Mai là Song Quý bắt được cá ở trong sông, cô còn chưa thấy mặt mũi Song Quý đâu mà Trương Hồng Hà đã tới báo tin trước rồi.
Lý Như giật giật khóe miệng: “Ồ, vậy thì tốt quá rồi...Hồng Hà à, cô mau múc nước đi, chị đi về trước đây...”
Cô vừa cầm thùng nước chuẩn bị rời đi, Trương Hồng Hà đã vội vàng ngăn lại, siết chặt tay của Lý Mai.
“Chờ đã...từ từ.”
“Chị Nhị Mai, em nói cho chị nghe cái này, chị cũng đừng thấy khó chịu nha...”
Sắc mặt của Lý Như cứng lại, trong lòng hờ hững.
Cô biết lòng tôi khó chịu thì đừng có nói!
Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ câu này chỉ là lời mở đầu, nếu đối phương mà không nói ra thì sẽ cảm thấy cực kì khó chịu!
“Mấy đứa trẻ trong thôn đều cùng nhau xuống sông bắt cá, chỉ có mình Song Quý nhà chị bắt được nhiều cá nhất, chỉ là lúc đi về, em thấy Song Quý đi về hướng Tây Vương Trang, chắc là...đi tới thăm dì ba của nó?”
Trương Hồng Hà nói xong liền quan sát sắc mặt của Lý Như: “Đại Trụ, Tiểu Xuân, Nhị Đản đều về nhà rồi...Chắc là Song Quý cũng sẽ về nhà sớm thôi.”
Nếu không biết gì mà nghe mấy lời này thì sẽ thấy bình thường.
Nhưng nếu kể cho người biết rõ tình huống của Lý Mai nghe thì sẽ khác.
Thì ra sau khi Lý Mai lấy chồng, nhiều năm trôi qua mới sinh được đứa con gái, con gái chưa được hai tuổi thì chồng đã qua đời.
Lại nói bởi vì nguyên chủ còn trẻ nên đi bước nữa cũng là chuyện hợp lý, nhưng Lý Mai cùng người chồng quá cố là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm nên không muốn tái giá, lại sợ người mới sẽ đối xử không tốt với con gái mình, bởi vậy nguyên chủ mới quyết định sẽ ở vậy cả đời, chưa kể nhà mẹ đẻ ở cùng thôn, mấy anh em cũng có thể quan tâm chăm sóc một chút.
Khi chồng của Lý Mai bị bệnh qua đời, Trương Hồng Hà càng siêng tới nhà của Lý Mai hơn.
Đương nhiên không phải cô ta chỉ tới đây để lấy sự bất hạnh của người khác làm niềm vui, thỉnh thoảng cô ta sẽ phụ làm một chút việc tiện tay như gánh củi, đưa rau dưa...Nhưng đối với Lý Mai thì là chuyện này thiệt nhiều hơn lợi, bởi vì hễ trong nhà cô có chuyện gì là Trương Hồng Hà sẽ truyền ra cho cả thôn biết, trong vòng hai ngày tin tức cũng lan rộng tới cả mấy thôn xung quanh.
Ví dụ như hôm nay, con trai Lý Mai là Song Quý bắt được cá ở trong sông, cô còn chưa thấy mặt mũi Song Quý đâu mà Trương Hồng Hà đã tới báo tin trước rồi.
Lý Như giật giật khóe miệng: “Ồ, vậy thì tốt quá rồi...Hồng Hà à, cô mau múc nước đi, chị đi về trước đây...”
Cô vừa cầm thùng nước chuẩn bị rời đi, Trương Hồng Hà đã vội vàng ngăn lại, siết chặt tay của Lý Mai.
“Chờ đã...từ từ.”
“Chị Nhị Mai, em nói cho chị nghe cái này, chị cũng đừng thấy khó chịu nha...”
Sắc mặt của Lý Như cứng lại, trong lòng hờ hững.
Cô biết lòng tôi khó chịu thì đừng có nói!
Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ câu này chỉ là lời mở đầu, nếu đối phương mà không nói ra thì sẽ cảm thấy cực kì khó chịu!
“Mấy đứa trẻ trong thôn đều cùng nhau xuống sông bắt cá, chỉ có mình Song Quý nhà chị bắt được nhiều cá nhất, chỉ là lúc đi về, em thấy Song Quý đi về hướng Tây Vương Trang, chắc là...đi tới thăm dì ba của nó?”
Trương Hồng Hà nói xong liền quan sát sắc mặt của Lý Như: “Đại Trụ, Tiểu Xuân, Nhị Đản đều về nhà rồi...Chắc là Song Quý cũng sẽ về nhà sớm thôi.”
Nếu không biết gì mà nghe mấy lời này thì sẽ thấy bình thường.
Nhưng nếu kể cho người biết rõ tình huống của Lý Mai nghe thì sẽ khác.
Thì ra sau khi Lý Mai lấy chồng, nhiều năm trôi qua mới sinh được đứa con gái, con gái chưa được hai tuổi thì chồng đã qua đời.
Lại nói bởi vì nguyên chủ còn trẻ nên đi bước nữa cũng là chuyện hợp lý, nhưng Lý Mai cùng người chồng quá cố là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm nên không muốn tái giá, lại sợ người mới sẽ đối xử không tốt với con gái mình, bởi vậy nguyên chủ mới quyết định sẽ ở vậy cả đời, chưa kể nhà mẹ đẻ ở cùng thôn, mấy anh em cũng có thể quan tâm chăm sóc một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro