[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 36

2024-07-29 16:01:18

Lý Như lặng lẽ xoa xoa da gà nổi trên tay, những ngọn núi mà ngày trước cô đã đi đâu có nhiều rắn như thế này? Đúng là trạng thái nguyên sinh nên môi trường rừng còn rất tốt, mới có nhiều động vật như vậy!

"Chị ba, phía trước có dòng nước ngọt kìa, chúng ta đến đó lấy nước uống đi."

"Được thôi!"

Lý Như gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô nào biết có suối nước ngọt ở đây, trong câu chuyện mà lão tổ tông kể lại truyền từ đời này sang đời khác, không thể chi tiết đến nỗi ngay cả tên của một dòng suối cũng nói đến.

Chân cô bây giờ đã cảm thấy hơi đau rồi, đúng lúc có thể ngồi nghỉ uống miếng nước lấy lại sức.

"Cậu ba, cậu ba, có phải nước của suối nước ngọt rất ngọt không?"

Mấy đứa nhỏ vừa nghe có thể nghỉ ngơi, còn có thể uống nước ăn lương khô thì đều hoan hô thành tiếng, còn bé con háu ăn Tiểu Lan thì hỏi không ngừng.

"Ngọt hơn dòng suối phía sau núi của thôn chúng ta nhưng tiếc là xa quá."

Nếu gần thôn mà có được dòng suối như này thì cần gì phải lo lắng việc nước dùng?

Anh ấy nói xong, chỉ vào ngọn núi phía trước: "Đến giữa sườn núi phía trước rẽ qua sẽ có một cái động vừa vừa, bên trong có một dòng suối.”

Mấy đứa nhỏ vừa nghe, lập tức háo hức chạy về phía trước, ngay cả người lớn ở phía sau kêu cũng không kêu được.

Sợ mấy đứa nhỏ chạy xa lỡ xảy ra chuyện gì nên Lý Xuyên Trụ bước nhanh về phía trước, Lý Như cũng nhanh chóng đuổi theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mới vừa rẽ, Lý Xuyên Trụ và Lý Như liếc mắt nhìn lên nửa sườn núi, nhất thời đều kinh hãi.

Thứ đầy lông thò ra từ hang động chính là sói!

"Có sói! Quay lại ngay! Quay lại!"

Lý Như không chút nghĩ ngợi hét lên, âm thanh vang vọng.

Mấy đứa nhỏ đang vui vẻ chạy nhanh hơn mọi người nhiều, bọn nhỏ cách cửa động chỉ còn tầm ba mươi bước, lúc này nghe Lý Như thét chói tai, cố gắng phanh chân lại, sững sờ nhìn về phía trước, vừa vặn đối diện với đầu con sói kia.

Ôi mẹ ơi!

Ba đứa trẻ hét lên và chạy trở lại, Tiểu Lan mới chạy hai bước thì ngã chỗ nửa sườn núi, Miên Hoa và Tiểu Chiêm mỗi một người đỡ một tay, kéo Tiểu Lan chạy về phía trước, con sói nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hang động, chuẩn bị đuổi theo.

"Bùm!"

Trong ngọn núi hoang vắng vang lên một tiếng nổ thật lớn nghe như tiếng sấm, những ngọn núi vọng lại tiếng vang ấy, con sói đó lắp bắp sợ hãi, cụp đuôi, nhanh như chớp chui vào cánh rừng bên cạnh, lá cây trong rừng xào xạc, chỉ chốc lát sau không còn thấy bóng dáng con sói đâu!

Miệng ống sắt thật dài bên cạnh còn bốc khói đen nồng nặc làm cho Lý Như bị sặc, cô vô cùng khâm phục nhìn Lý Xuyên Trụ: "May mà có em!"

Ông cậu này đúng là nhân tài, không chỉ biết bói quẻ mà còn biết dùng cả súng! Hôm nay nếu không phải có anh ấy, ba mẹ con họ chẳng những không thể đi tới nơi mà còn có thể phải bỏ mình nơi rừng sâu!

Sau khi xong việc trở về chắc cô cũng phải kiếm cách mua một cây súng cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Niên Đại] Năm Mất Mùa

Số ký tự: 0