Chương 45
2024-07-29 16:01:18
Mấy đứa trẻ đánh nhau ầm ĩ chạy rất nhanh, cuối cùng vào lúc chạng vạng, cũng nhìn thấy cây hòe lớn ở cổng thôn Cốc Đôi.
“Nhớ kỹ, không được nói cho bất kỳ ai!”
Lý Như và Xuyên Trụ lại quay đầu dặn dò ba đứa nhỏ lần nữa, lúc này mới đưa con vào thôn, ai về nhà nấy.
Chạy ròng rã một ngày, ba mẹ con đều mệt mỏi không chịu nổi, Lý Như cũng không đoái hoài tới việc nấu cơm nữa, đun chút nước nóng, ăn lương khô, lấy nước tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.
Hiện giờ Song Quý đi rồi, giường ngủ của cậu ta để trống, Lý Như nhìn chỗ đó cũng khá rộng, bảo Tiểu Lan và Miên Hoa ngủ trên giường, một mình cô ngủ ở giường bên cạnh.
Lúc trước ba mẹ con ngủ cùng nhau, không phải Miên Hoa nghiến răng, thì là Tiểu Lan ngủ không sâu giấc, duỗi tay đá chân, điều này làm cho Lý Như mất ngủ mấy đêm, tuy nhiên về sau mỗi ngày đều làm không hết việc, tâm trạng lo lắng, không chịu nổi mệt mỏi nên ngủ nhanh, nhưng sáng dậy Tiểu Lan lại oán giận nói ban đêm mẹ ngáy ngủ! Đây thực sự là... Một lời khó nói hết!
Sáng sớm hôm sau, Lý Như bị đánh thức bởi một loạt mùi hôi chua.
Ban đầu cô còn buồn bực không biết mùi này từ đâu ra, đến khi cô cố hết sức để ngửi, thôi xong.
Đây rõ ràng là mùi trên người cô!
Nghĩ lại hôm qua vận động cả ngày, trở về cũng chỉ rửa mặt tay chân, sao mà không có mùi cho được?
Từ khi cô xuyên qua, gặp phải hạn hán, nước suối nấu ăn phải ra sau núi gánh, đi qua lại cũng mất một giờ, dùng nước giếng thì gần hơn, nhưng mực nước trong giếng càng ngày càng thấp, có thể lấy nước lên là được rồi, còn muốn thoải mái tắm rửa ư? Không phải sẽ bị người ta chỉ tay sau lưng mắng mỏ sao?
Lý Như càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ngay cả da đầu cũng bắt đầu ngứa ngáy, bất kể đi đâu cũng cảm nhận được mùi trên người mình bay tới bay lui... Cố chịu đựng làm công việc sáng sớm, ba mẹ con cùng ăn bữa sáng.
"Mẹ , hôm nay hai bọn con vẫn đi hái rau dại ạ?"
Hái rau dại về rửa phơi, vài ngày trước khi đi Nam Lĩnh cũng làm việc này, bởi vậy trong thôn đều truyền khắp tin đồn về nhà Lý Mai, nói con gái Đông Sơn này, quả phụ Nhị Mai của nhà họ Vương đã tức giận đến phát ngốc rồi.
"Không đi, hôm nay ba mẹ con mình xuống sông."
Lý Như cảm thấy nếu không tắm rửa thoải mái, mùi trên người cô quả thực không khác gì dưa muối già.
Hơn nữa ngồi gần hai con gái như vậy, trong mũi dường như cũng ngửi được trên người hai đứa cũng bốc mùi.
Tiểu Lan và Miên Hoa đều há to miệng, vừa mừng vừa sợ.
"Thật sao ạ?"
Lại nói tiếp, bọn trẻ mười mấy tuổi ở nông thôn đều phải làm không ít công việc, nhưng bản tính của trẻ con thì vẫn vậy, cũng là thích lên núi hái quả dại, xuống sông mò cá tôm tiêu dao tự tại, đặc biệt là các cô gái, cơ hội có thể xuống sông vui vẻ chơi đùa ít đến đáng thương, thỉnh thoảng đi thăm họ hàng ở xa ngang qua sườn sông có thể chơi đùa một lát là vui lắm rồi.
“Nhớ kỹ, không được nói cho bất kỳ ai!”
Lý Như và Xuyên Trụ lại quay đầu dặn dò ba đứa nhỏ lần nữa, lúc này mới đưa con vào thôn, ai về nhà nấy.
Chạy ròng rã một ngày, ba mẹ con đều mệt mỏi không chịu nổi, Lý Như cũng không đoái hoài tới việc nấu cơm nữa, đun chút nước nóng, ăn lương khô, lấy nước tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.
Hiện giờ Song Quý đi rồi, giường ngủ của cậu ta để trống, Lý Như nhìn chỗ đó cũng khá rộng, bảo Tiểu Lan và Miên Hoa ngủ trên giường, một mình cô ngủ ở giường bên cạnh.
Lúc trước ba mẹ con ngủ cùng nhau, không phải Miên Hoa nghiến răng, thì là Tiểu Lan ngủ không sâu giấc, duỗi tay đá chân, điều này làm cho Lý Như mất ngủ mấy đêm, tuy nhiên về sau mỗi ngày đều làm không hết việc, tâm trạng lo lắng, không chịu nổi mệt mỏi nên ngủ nhanh, nhưng sáng dậy Tiểu Lan lại oán giận nói ban đêm mẹ ngáy ngủ! Đây thực sự là... Một lời khó nói hết!
Sáng sớm hôm sau, Lý Như bị đánh thức bởi một loạt mùi hôi chua.
Ban đầu cô còn buồn bực không biết mùi này từ đâu ra, đến khi cô cố hết sức để ngửi, thôi xong.
Đây rõ ràng là mùi trên người cô!
Nghĩ lại hôm qua vận động cả ngày, trở về cũng chỉ rửa mặt tay chân, sao mà không có mùi cho được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi cô xuyên qua, gặp phải hạn hán, nước suối nấu ăn phải ra sau núi gánh, đi qua lại cũng mất một giờ, dùng nước giếng thì gần hơn, nhưng mực nước trong giếng càng ngày càng thấp, có thể lấy nước lên là được rồi, còn muốn thoải mái tắm rửa ư? Không phải sẽ bị người ta chỉ tay sau lưng mắng mỏ sao?
Lý Như càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ngay cả da đầu cũng bắt đầu ngứa ngáy, bất kể đi đâu cũng cảm nhận được mùi trên người mình bay tới bay lui... Cố chịu đựng làm công việc sáng sớm, ba mẹ con cùng ăn bữa sáng.
"Mẹ , hôm nay hai bọn con vẫn đi hái rau dại ạ?"
Hái rau dại về rửa phơi, vài ngày trước khi đi Nam Lĩnh cũng làm việc này, bởi vậy trong thôn đều truyền khắp tin đồn về nhà Lý Mai, nói con gái Đông Sơn này, quả phụ Nhị Mai của nhà họ Vương đã tức giận đến phát ngốc rồi.
"Không đi, hôm nay ba mẹ con mình xuống sông."
Lý Như cảm thấy nếu không tắm rửa thoải mái, mùi trên người cô quả thực không khác gì dưa muối già.
Hơn nữa ngồi gần hai con gái như vậy, trong mũi dường như cũng ngửi được trên người hai đứa cũng bốc mùi.
Tiểu Lan và Miên Hoa đều há to miệng, vừa mừng vừa sợ.
"Thật sao ạ?"
Lại nói tiếp, bọn trẻ mười mấy tuổi ở nông thôn đều phải làm không ít công việc, nhưng bản tính của trẻ con thì vẫn vậy, cũng là thích lên núi hái quả dại, xuống sông mò cá tôm tiêu dao tự tại, đặc biệt là các cô gái, cơ hội có thể xuống sông vui vẻ chơi đùa ít đến đáng thương, thỉnh thoảng đi thăm họ hàng ở xa ngang qua sườn sông có thể chơi đùa một lát là vui lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro