[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 47

2024-07-29 16:01:18

Tuy nhiên, nhìn vào những khó khăn và chiều dài của con đường, con đường lấy nước của võ tăng dễ dàng hơn nhiều so với con đường làng Cốc Đôi.

Nhìn từ lưng chừng núi, sông Khúc Thủy giống như một đai ngọc xanh biếc, uốn lượn giữa bãi đá hoa trắng. Cũng từ góc độ này, Lý Như mới có thể tìm lại được một chút bóng dáng quê hương từng thấy lúc trở về trước đó.

Thôn Cốc Đôi sau gần trăm năm, mỗi hộ gia đình đều có một tòa nhà nhỏ hai tầng chỉnh tề, con đường đá xanh và bùn vàng đã sớm biến thành con đường bê tông, cách vài trăm mét lại có một cột đèn đường năng lượng mặt trời... Cho dù đã nỗ lực hiện đại hóa, nhưng dân làng lại càng khao khát thành phố phồn hoa thuận tiện, nhao nhao rời đi, làm cho thôn Cốc Đôi trở thành hòn đảo hoang bị vây quanh bởi rừng rậm.

Chỉ có sông Khúc Thủy này, cho dù qua gần trăm năm, vẫn là dáng vẻ lúc trước.

Nghe tiếng nước chảy xiết, mấy đứa nhỏ hoan hô chạy xuống, Lý Như cũng đi bộ như bay, hận không thể nhảy một cái thật mạnh xuống dưới, tắm rửa sảng khoái.

Cởi giày xong, chân trần giẫm lên dòng nước mát mẻ, Lý Như chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.

Sông Khúc Thủy chảy từ Tây sang Đông, đầu nguồn là ngọn núi lớn ở phía Tây Thấm Thành, chảy qua toàn bộ lãnh thổ Thấm Thành, tập hợp rất nhiều dòng suối, mặt sông dần dần mở rộng, nước sông dần dần sâu thêm, mênh mông hơn, chảy về phía tỉnh Hà Đông, cuối cùng chảy vào sông lớn nổi tiếng của cả nước, con sông lớn này cũng là nguyên nhân chính gây ra 9 thảm họa trong 10 năm ở tỉnh Hà Đông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạn hán làm cho sông Khúc Thủy co rút còn một nửa, lâu ngày không mưa, nước sông trong veo hơn.

Lý Như liếc mắt nhìn, thấy phía Đông hình như có mấy đứa trẻ hoạt động, cách xa nên cũng không thấy rõ là ai.

Tiểu Lan kéo góc quần áo của Lý Như: "Nhất định là Đại Trụ và Nhị Đản của thôn chúng ta! Mẹ, chúng ta đi sang phía Tây đi!”

Đại Trụ Nhị Đản, Tiểu Xuân, và cả Song Quý, mấy cậu trai này đều là mấy đứa trẻ nghịch ngợm nổi danh trong thôn, đều là chuyên gia lên cây móc tổ chim, hay xuống sông mò cá da trơn.

Hiện giờ Song Quý tới Tây Vương Trang, nghe nói là mỗi ngày đều phải làm việc cho nhà dì ba, gánh nước trồng trọt xay cối đốn củi, không chừa việc nào, đoán chừng cũng không rảnh rỗi xuống sông đùa giỡn, Trương Hồng Hà mặt mày hớn hở cố ý chạy đến nhà Lý Như nói, nước miếng bay tùm lum, làm cho Lý Như vừa tức giận vừa buồn cười.

Lý Như dẫn theo mấy cô bé xuống sông là vì tắm rửa, chắc chắn không thể đụng phải mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia.

Đến sông Khúc Thủy, Lý Như như thể tìm được cảm giác trở về quê hương khi còn bé, cô còn nhớ rõ từ ngã tư này đi xuống, đi thẳng về phía Tây, có vài chỗ rất thích hợp để bơi lội, mấy khối nham thạch tự nhiên khổng lồ vây thành từng cái ao nhỏ, nước chỗ đó sâu hơn giữa sông một chút, cũng mới ngang hông.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Niên Đại] Năm Mất Mùa

Số ký tự: 0