Chương 49
2024-07-29 16:01:18
Quả nhiên người chuyên nghiệp khác hẳn, chỉ chốc lát sau, Lý Như đã vớt được một con cá dài bằng bàn tay. Mấy đứa nhỏ đều dùng ánh mắt hâm mộ sùng bái nhìn Lý Như, trong lòng Lý Như vui vẻ, trên mặt lại bình tĩnh như không có gì: "Cái này thì là gì đâu, chờ bắt thêm mấy con nữa, chúng ta sẽ nướng cá ăn ở sườn sông này.”
Lúc bọn họ ra sông có mang theo lương khô, trong lòng Lý Như biết khi thảm họa châu chấu đến, đây sợ là thời gian vui vẻ an nhàn khó có được, cho nên lúc đến đây đều đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, vớt cá, dao nhỏ, mồi lửa (diêm), lương khô, còn có một gói gia vị nhỏ.
Vừa nghe nói có đồ ăn, lại là nướng và ăn ngay bây giờ, mấy cô bé ai nấy đều rất tích cực, ba chân bốn cẳng giúp đỡ đuổi cá về phía Lý Như, chỉ tiếc người ngoài nghề vẫn là người ngoài nghề, tuy rằng chơi rất vui vẻ, nhưng cũng không giúp được gì mấy. Lý Như giao việc cho mấy cô bé đi làm, có người đi nhặt củi, có người đi lật mặt cho quần áo ướt đang phơi nắng, lúc này mới được yên tĩnh, lại thu hoạch thêm ba con.
Tuy rằng nhìn bề ngoài cũng không lớn, nhưng nếm thử là đủ rồi.
Mấy đứa nhỏ kia đã dựng lên đống củi, Lý Như thuần thục làm một cái giá cá nướng, rửa cá sạch sẽ, lấy cành cây xuyên qua, đặt lên lửa nướng, hai bên còn rắc thêm gia vị. Gia vị kia là tự chế, ớt muối thô còn có gừng khô nghiền thành từng mảnh nhỏ, rắc một chút có thể tăng hương vị.
Lý Như nướng cá tươi, hương thơm càng ngày càng nồng đậm, lúc này ba cô bé cũng không để ý nghịch nước bắt cua nữa, đều ngoan ngoãn ngồi chung quanh, ba đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm động tác trên tay Lý Như, giống như mèo con đói bụng ba ngày vậy.
"Hít hà! Ngon hơn thịt gà!”
“Ừm, còn ngon hơn cả thịt lợn Tết!”
“Ngon hơn tất cả mọi thứ luôn!”
Chờ mỗi người đều có trên tay một con cá nướng, mấy cô bé ngồi vây quanh, phù phù thổi hơi nóng, vừa gặm thịt cá, vừa không quên lớn tiếng khen ngợi.
Trong tay Lý Như cũng có một con, công bằng mà nói, hương vị cũng bình thường, không thể so sánh với những món ăn ngon mà cô đã ăn qua, chẳng qua, địa điểm này, thời gian này, có cá như vậy, cảm giác kia, quả nhiên là vô cùng thơm.
"Thím ơi, có thể giúp chúng cháu nướng hai con hay không?"
Hương thơm cũng thu hút mấy cậu bé chơi ở phía Đông.
Một cậu bé đầu hổ cười híp mắt đi tới, Tiểu Lan nhíu mũi với cậu ta: "Đại Trụ, cậu không thể tự nướng sao?”
Đại Trụ gãi gãi đầu, cười ngây ngô: "Tớ không biết.”
Một cậu bé khác thấy vậy thì đáp lời, cũng tiến lại gần: "Thím Nhị Mai, chúng cháu cũng nướng thử rồi, nhưng nướng cháy thành than luôn!" Vừa tanh vừa khó ăn, căn bản không có mùi thơm này!
Lý Như giương mắt nhìn, thì ra là Tiểu Xuân, đám nhóc này ước chừng đều mười mấy tuổi, cô quen biết có Đại Trụ, Nhị Đản, Tiểu Xuân, đều là trẻ con thôn Cốc Đôi, ba đứa bé trai còn lại thì cô không biết.
Lúc bọn họ ra sông có mang theo lương khô, trong lòng Lý Như biết khi thảm họa châu chấu đến, đây sợ là thời gian vui vẻ an nhàn khó có được, cho nên lúc đến đây đều đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, vớt cá, dao nhỏ, mồi lửa (diêm), lương khô, còn có một gói gia vị nhỏ.
Vừa nghe nói có đồ ăn, lại là nướng và ăn ngay bây giờ, mấy cô bé ai nấy đều rất tích cực, ba chân bốn cẳng giúp đỡ đuổi cá về phía Lý Như, chỉ tiếc người ngoài nghề vẫn là người ngoài nghề, tuy rằng chơi rất vui vẻ, nhưng cũng không giúp được gì mấy. Lý Như giao việc cho mấy cô bé đi làm, có người đi nhặt củi, có người đi lật mặt cho quần áo ướt đang phơi nắng, lúc này mới được yên tĩnh, lại thu hoạch thêm ba con.
Tuy rằng nhìn bề ngoài cũng không lớn, nhưng nếm thử là đủ rồi.
Mấy đứa nhỏ kia đã dựng lên đống củi, Lý Như thuần thục làm một cái giá cá nướng, rửa cá sạch sẽ, lấy cành cây xuyên qua, đặt lên lửa nướng, hai bên còn rắc thêm gia vị. Gia vị kia là tự chế, ớt muối thô còn có gừng khô nghiền thành từng mảnh nhỏ, rắc một chút có thể tăng hương vị.
Lý Như nướng cá tươi, hương thơm càng ngày càng nồng đậm, lúc này ba cô bé cũng không để ý nghịch nước bắt cua nữa, đều ngoan ngoãn ngồi chung quanh, ba đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm động tác trên tay Lý Như, giống như mèo con đói bụng ba ngày vậy.
"Hít hà! Ngon hơn thịt gà!”
“Ừm, còn ngon hơn cả thịt lợn Tết!”
“Ngon hơn tất cả mọi thứ luôn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ mỗi người đều có trên tay một con cá nướng, mấy cô bé ngồi vây quanh, phù phù thổi hơi nóng, vừa gặm thịt cá, vừa không quên lớn tiếng khen ngợi.
Trong tay Lý Như cũng có một con, công bằng mà nói, hương vị cũng bình thường, không thể so sánh với những món ăn ngon mà cô đã ăn qua, chẳng qua, địa điểm này, thời gian này, có cá như vậy, cảm giác kia, quả nhiên là vô cùng thơm.
"Thím ơi, có thể giúp chúng cháu nướng hai con hay không?"
Hương thơm cũng thu hút mấy cậu bé chơi ở phía Đông.
Một cậu bé đầu hổ cười híp mắt đi tới, Tiểu Lan nhíu mũi với cậu ta: "Đại Trụ, cậu không thể tự nướng sao?”
Đại Trụ gãi gãi đầu, cười ngây ngô: "Tớ không biết.”
Một cậu bé khác thấy vậy thì đáp lời, cũng tiến lại gần: "Thím Nhị Mai, chúng cháu cũng nướng thử rồi, nhưng nướng cháy thành than luôn!" Vừa tanh vừa khó ăn, căn bản không có mùi thơm này!
Lý Như giương mắt nhìn, thì ra là Tiểu Xuân, đám nhóc này ước chừng đều mười mấy tuổi, cô quen biết có Đại Trụ, Nhị Đản, Tiểu Xuân, đều là trẻ con thôn Cốc Đôi, ba đứa bé trai còn lại thì cô không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro