[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 47
2024-11-20 15:53:37
Lâm Tĩnh nói: “Đây là món khai vị miễn phí cho khách trước khi lên món chính.”
Hả? Bàng Hướng Đông không giữ được bình tĩnh nữa, “Chú tính hai hào một cân, bảo tôi cho không khách?”
Lâm Tĩnh nghiêm túc nói: "Không phải lần nào cũng mang một cân, chỉ mang chút xíu thôi, nhiều nhất cũng chỉ hai xu. Chú phải xác định chuẩn của nhà hàng mình, nhắm đến khách hàng như thế nào. Hai xu mà cũng không thể chi ra được, vậy thì đừng mở nhà hàng nữa."
Bàng Hướng Đông có phần bực bội, rõ ràng là đang tiêu tiền của mình mà cô lại nói nghe như rất hào phóng. Kỳ lạ là ông ta vẫn muốn nghe cô nói tiếp. Cảm giác như nếu cô đã thu phí dịch vụ thì nhất định có ý tưởng hay.
"Khách đến ăn thường vào cùng một thời điểm, thứ họ ghét nhất là phải chờ đợi. Cho họ một ít món lạnh để thử vị, rót một ly nước chanh để làm dịu tâm trạng. Tuy là miễn phí, nhưng khi đã ăn uống thứ gì đó từ nhà hàng của chú, bọn họ sẽ không tiện tức giận hay bỏ đi mà không gọi món nữa."
Chiêu này đã quá phổ biến ở thời sau, đồ miễn phí thường là thứ đắt nhất.
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Bàng Hướng Đông vẫn hơi băn khoăn, "Tại sao lại là nước chanh? Nước trà thì không được à?"
"Nước trà cũng được, nhưng loại trà thì hẳn chú cũng biết rõ là nó có phân cấp, không lẽ lại đi rót cho người ta thứ trà vụn? Nước chanh thì khác, chanh khô cũng chẳng đắt, vài lát là đủ pha một bình lớn, lại khiến khách cảm thấy tươi mới."
Bàng Hướng Đông hiểu ra, bỏ cái nhỏ để được cái lớn. Phí dịch vụ này nhất định phải trả, không chừng sau này cô còn nghĩ ra nhiều ý tưởng khác nữa. "Được, sau này mỗi ngày bốn trăm cân, tính giá hai hào một cân cho cháu."
Sau khi hai bên thỏa thuận xong thời gian giao hàng và thanh toán, Bàng Hướng Đông thấy Lâm Tĩnh dẫn theo hai đứa trẻ nhỏ hơn, bèn bảo người mang cho chúng vài miếng bánh trứng.
Thời điểm này bánh trứng còn khá hiếm, trẻ con ở nông thôn quanh năm khó mà được ăn một miếng. Hai đứa nhỏ rất thèm, nhưng vẫn nhìn chị mình chờ đợi. Khi chị gật đầu đồng ý, chúng mới nhận bánh và lễ phép nói cảm ơn.
Sau khi Lâm Mẫn hỏi anh chị có ăn không, cẩn thận gói hai miếng bánh trứng lại, đặt sang một bên, rồi mới bưng miếng nhỏ nhất lên ăn.
“Em để dành hai miếng kia để khi nào ăn vậy?” Lâm Vân vừa lái xe vừa cười hỏi.
Lâm Mẫn đáp: “Một miếng để dành cho mẹ, một miếng để dành cho chị dâu. Cả hai người đều chưa từng ăn bánh trứng.”
Lâm Nhuệ cũng hùa theo: “Em cũng để dành một miếng cho mẹ, còn một miếng cho chị Hai nữa.”
Còn về anh cả, không ai thèm nghĩ đến.
Dạo gần đây, Lâm Tĩnh hay mua kẹo bánh về nhà để gia đình giải cơn thèm ngọt, cũng mua thịt, trứng, xương để bồi bổ sức khoẻ cho cả nhà. Mấy loại điểm tâm mà với cô đã sớm lỗi thời này thật ra cô chưa từng nghĩ đến việc mua.
Hả? Bàng Hướng Đông không giữ được bình tĩnh nữa, “Chú tính hai hào một cân, bảo tôi cho không khách?”
Lâm Tĩnh nghiêm túc nói: "Không phải lần nào cũng mang một cân, chỉ mang chút xíu thôi, nhiều nhất cũng chỉ hai xu. Chú phải xác định chuẩn của nhà hàng mình, nhắm đến khách hàng như thế nào. Hai xu mà cũng không thể chi ra được, vậy thì đừng mở nhà hàng nữa."
Bàng Hướng Đông có phần bực bội, rõ ràng là đang tiêu tiền của mình mà cô lại nói nghe như rất hào phóng. Kỳ lạ là ông ta vẫn muốn nghe cô nói tiếp. Cảm giác như nếu cô đã thu phí dịch vụ thì nhất định có ý tưởng hay.
"Khách đến ăn thường vào cùng một thời điểm, thứ họ ghét nhất là phải chờ đợi. Cho họ một ít món lạnh để thử vị, rót một ly nước chanh để làm dịu tâm trạng. Tuy là miễn phí, nhưng khi đã ăn uống thứ gì đó từ nhà hàng của chú, bọn họ sẽ không tiện tức giận hay bỏ đi mà không gọi món nữa."
Chiêu này đã quá phổ biến ở thời sau, đồ miễn phí thường là thứ đắt nhất.
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Bàng Hướng Đông vẫn hơi băn khoăn, "Tại sao lại là nước chanh? Nước trà thì không được à?"
"Nước trà cũng được, nhưng loại trà thì hẳn chú cũng biết rõ là nó có phân cấp, không lẽ lại đi rót cho người ta thứ trà vụn? Nước chanh thì khác, chanh khô cũng chẳng đắt, vài lát là đủ pha một bình lớn, lại khiến khách cảm thấy tươi mới."
Bàng Hướng Đông hiểu ra, bỏ cái nhỏ để được cái lớn. Phí dịch vụ này nhất định phải trả, không chừng sau này cô còn nghĩ ra nhiều ý tưởng khác nữa. "Được, sau này mỗi ngày bốn trăm cân, tính giá hai hào một cân cho cháu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hai bên thỏa thuận xong thời gian giao hàng và thanh toán, Bàng Hướng Đông thấy Lâm Tĩnh dẫn theo hai đứa trẻ nhỏ hơn, bèn bảo người mang cho chúng vài miếng bánh trứng.
Thời điểm này bánh trứng còn khá hiếm, trẻ con ở nông thôn quanh năm khó mà được ăn một miếng. Hai đứa nhỏ rất thèm, nhưng vẫn nhìn chị mình chờ đợi. Khi chị gật đầu đồng ý, chúng mới nhận bánh và lễ phép nói cảm ơn.
Sau khi Lâm Mẫn hỏi anh chị có ăn không, cẩn thận gói hai miếng bánh trứng lại, đặt sang một bên, rồi mới bưng miếng nhỏ nhất lên ăn.
“Em để dành hai miếng kia để khi nào ăn vậy?” Lâm Vân vừa lái xe vừa cười hỏi.
Lâm Mẫn đáp: “Một miếng để dành cho mẹ, một miếng để dành cho chị dâu. Cả hai người đều chưa từng ăn bánh trứng.”
Lâm Nhuệ cũng hùa theo: “Em cũng để dành một miếng cho mẹ, còn một miếng cho chị Hai nữa.”
Còn về anh cả, không ai thèm nghĩ đến.
Dạo gần đây, Lâm Tĩnh hay mua kẹo bánh về nhà để gia đình giải cơn thèm ngọt, cũng mua thịt, trứng, xương để bồi bổ sức khoẻ cho cả nhà. Mấy loại điểm tâm mà với cô đã sớm lỗi thời này thật ra cô chưa từng nghĩ đến việc mua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro