[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền

Chương 49

2024-11-20 15:53:37

"Năm đồng?" Lâm Nhuệ không ngờ thứ nhỏ bé như vậy lại đắt đến thế. Số tiền tiêu vặt mà cậu bé được cầm trong tay suốt cả năm có tờ mệnh giá lớn nhất cũng chỉ hai hào, năm đồng thật sự quá đắt.

“Vậy thôi không lấy nữa.” Lâm Nhuệ nói đầy tiếc nuối, quá đắt, cậu bé không có mặt mũi để nhờ chị mua cho.

Lâm Tĩnh định nói năm đồng không đắt thì nghe Lâm Vân thì thầm: “Mấy thứ này ngoài phố có bán hình dán, hay ra đó xem thử đi?”

Dù sao hôm nay cũng không phải ngày làm ăn, có thời gian, Lâm Tĩnh dẫn mấy đứa em đi mua mỗi người một bộ đồ mới ở siêu thị. Cô cũng mua cho Trương Thúy Anh một bộ, còn chị dâu mang thai đôi, không biết nên mua kích cỡ gì nên đành mua vải và bông về.

Lúc này, đồ trong siêu thị được coi là thời thượng nhất trong cả thành phố, nhưng nếu đặt ở thời hiện đại, thậm chí ở miền Nam cũng chỉ được gọi là lỗi thời.

Mua sắm liên tục, chỉ trong nháy mắt đã tiêu hết hai trăm đồng.

Nhà có tiền rồi, cô cũng không thể chỉ mua cho mình mà không mua cho người khác. Những điều tiếc nuối ở kiếp trước, cô sẽ từng bước bù đắp lại.

Sau đó cả nhóm đến chợ nhỏ để mua mô hình máy bay. Nhờ cái miệng khéo léo của Lâm Tĩnh, cô ép giá xuống còn hai đồng, nhưng đó là giá bán buôn, phải lấy tối thiểu hai mươi cái. Lâm Tĩnh chỉ nói là lấy mẫu, nên cửa hàng đã gói cho cô mỗi loại một cái, vừa đủ hai mươi món.

Lâm Nhuệ há hốc miệng: “Chị, phải tốn tới bốn mươi đồng...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu bé chợt nhận ra mô hình ở siêu thị chỉ có năm đồng.

Lập tức bị chị gái lườm, Lâm Tĩnh nói: “Em thích thì đã có rồi, còn chị hai thì sao? Chị ba thì sao? Cháu trai, cháu gái tương lai của em thì sao?”

Năng lực tiêu tiền của chị cả thật sự... đáng nể.

Lý trí mách bảo Lâm Nhuệ rằng im lặng là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Mẫn không ngờ mình cũng có phần, lập tức đôi mắt cô bé sáng rực. Cô bé đã để ý hai con búp bê đó từ lâu mà chưa dám nói.

“Chị hai, giờ chúng ta đi đâu?” Lâm Mẫn hỏi.

Lâm Tĩnh đáp: “Đi tìm nhà dượng út.”

Người dượng này tên là Triệu Hữu Lương, năm nay vừa tròn 41 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, là nhân viên của bộ đường sắt. Cụ thể công việc ông ta làm gì thì Lâm Tĩnh cũng không rõ lắm, vì trước đây hai nhà ít qua lại, thường thì mỗi năm chỉ gặp nhau vào dịp Tết khi dượng và cô út đến thăm bà nội, họ đến vội và đi cũng vội.

Bà nội lúc nào cũng nói rằng cô út có số hưởng, vừa xinh đẹp lại thông minh, lấy chồng ở thành phố là được sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền

Số ký tự: 0