[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 6
2024-11-20 15:53:37
Cảm xúc dồn nén từ kiếp trước khiến Lâm Tĩnh vừa dữ dội vừa quyết liệt, ai nấy đều không nghi ngờ sự thật trong lời nói của cô.
Mọi người trong phòng nhìn vào con dao dính máu và ánh mắt kiên quyết đầy phẫn nộ của cô, không ai dám đứng gần thêm, sợ sẽ bị liên lụy.
“Em... Anh...” Lâm Vân từ trước đến nay luôn là người thích giữ thể diện, dù đã nghiện cờ bạc nhưng vẫn không bỏ được sĩ diện. Mỗi lần muốn bỏ, chỉ cần bị người khác khích vài câu là lại quay trở lại bàn cược.
Hiện tại ở trước mặt mọi người, Lâm Tĩnh lại dám đẩy anh ta vào tình thế mất mặt như vậy, làm sao anh ta có thể chịu đựng được?
Cảm giác không chịu nổi từ cơn đau nơi đầu ngón tay, cộng với lời nói đanh thép cùng bộ dạng kiên quyết của em gái khiến Lâm Vân không thể cãi lại được.
Anh ta biết mình thực sự đã sai.
Nhiều lần tự hứa sẽ bỏ cờ bạc, nhưng rồi lại không kiềm chế được.
“Nếu cô chặt tay của Lâm Vân, cô cũng sẽ phải ngồi tù đấy...” Tên có ria tức tối lên tiếng khi thấy cuộc chơi bị phá hỏng.
“Ngồi tù?” Lâm Tĩnh dùng dao chém xuống chiếc bát chứa xí ngầu, khiến nó vỡ tan cùng với viên xí ngầu bên trong. Giọng nói lạnh lùng của cô chứa đựng khí thế quyết liệt mà một cô gái nông thôn thường không có, “Chỉ cần có thể giữ gìn gia đình này, ngồi tù thì có gì đáng sợ?!”
“Hôm nay tôi, Lâm Tĩnh, nói rõ ở đây: ai còn dám rủ anh trai tôi cờ bạc, bất kể là ai khởi xướng, tôi sẽ chặt tay hết! Cùng lắm thì cùng chết mà thôi!”
Dám nói đến mức sẵn sàng chết cùng thì còn gì mà cô không dám làm?
Huống chi nhà họ Lâm vốn nổi tiếng khỏe mạnh, dù Lâm Tĩnh là con gái nhưng nếu cô muốn liều mạng, không ai trong phòng có cảm giác rằng mình có thể tránh được.
Cô dám chém tay anh trai mình, vậy thì chém người khác có gì mà phải chần chừ?
Thật quá đáng sợ!
Mà đánh bạc vốn chẳng phải chuyện gì đáng tự hào, ai còn dám đứng ra bênh vực?
Tiếng động lớn đã thu hút mọi người bên ngoài đến, những người đến dự tang lễ của bà nội nhà họ Lâm đều là người quen biết ít nhiều. Khi thấy người nhà mình đang đánh bạc, không ai trách Lâm Tĩnh mà đều kéo mấy người đàn ông trong nhà mình ra mắng.
Lâm Tĩnh thấy mọi người kéo đến càng đông, định chuẩn bị thu dọn con dao đem vào bếp thì lại thốt lên: “Cái xí ngầu này có gì trơn trượt vậy? Không phải là có độc chứ? Dao bếp nhà tôi còn phải dùng nữa đấy.”
Cô gái nhỏ tỏ vẻ “ngây thơ” không biết gì về thủy ngân, nhưng đám cờ bạc lại có chút hiểu biết, mấy người vừa thua bạc lập tức xúm lại, giận dữ hét lên: “Thủy ngân! Đây là thủy ngân!”
“Mẹ nó thằng Đức Thắng, mày gian lận!”
Nhìn thấy đám người định lao vào đánh nhau, Lâm Tĩnh lại dùng dao chém xuống bàn một lần nữa, âm thanh của gỗ vỡ nát theo lưỡi dao khiến mọi người lạnh sống lưng.
“Lâm Tĩnh, tên này gian lận, lừa tiền của anh trai cô và cả chúng tôi, chuyện này không thể bỏ qua!” Một thanh niên cùng làng tức giận nói.
Mọi người trong phòng nhìn vào con dao dính máu và ánh mắt kiên quyết đầy phẫn nộ của cô, không ai dám đứng gần thêm, sợ sẽ bị liên lụy.
“Em... Anh...” Lâm Vân từ trước đến nay luôn là người thích giữ thể diện, dù đã nghiện cờ bạc nhưng vẫn không bỏ được sĩ diện. Mỗi lần muốn bỏ, chỉ cần bị người khác khích vài câu là lại quay trở lại bàn cược.
Hiện tại ở trước mặt mọi người, Lâm Tĩnh lại dám đẩy anh ta vào tình thế mất mặt như vậy, làm sao anh ta có thể chịu đựng được?
Cảm giác không chịu nổi từ cơn đau nơi đầu ngón tay, cộng với lời nói đanh thép cùng bộ dạng kiên quyết của em gái khiến Lâm Vân không thể cãi lại được.
Anh ta biết mình thực sự đã sai.
Nhiều lần tự hứa sẽ bỏ cờ bạc, nhưng rồi lại không kiềm chế được.
“Nếu cô chặt tay của Lâm Vân, cô cũng sẽ phải ngồi tù đấy...” Tên có ria tức tối lên tiếng khi thấy cuộc chơi bị phá hỏng.
“Ngồi tù?” Lâm Tĩnh dùng dao chém xuống chiếc bát chứa xí ngầu, khiến nó vỡ tan cùng với viên xí ngầu bên trong. Giọng nói lạnh lùng của cô chứa đựng khí thế quyết liệt mà một cô gái nông thôn thường không có, “Chỉ cần có thể giữ gìn gia đình này, ngồi tù thì có gì đáng sợ?!”
“Hôm nay tôi, Lâm Tĩnh, nói rõ ở đây: ai còn dám rủ anh trai tôi cờ bạc, bất kể là ai khởi xướng, tôi sẽ chặt tay hết! Cùng lắm thì cùng chết mà thôi!”
Dám nói đến mức sẵn sàng chết cùng thì còn gì mà cô không dám làm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống chi nhà họ Lâm vốn nổi tiếng khỏe mạnh, dù Lâm Tĩnh là con gái nhưng nếu cô muốn liều mạng, không ai trong phòng có cảm giác rằng mình có thể tránh được.
Cô dám chém tay anh trai mình, vậy thì chém người khác có gì mà phải chần chừ?
Thật quá đáng sợ!
Mà đánh bạc vốn chẳng phải chuyện gì đáng tự hào, ai còn dám đứng ra bênh vực?
Tiếng động lớn đã thu hút mọi người bên ngoài đến, những người đến dự tang lễ của bà nội nhà họ Lâm đều là người quen biết ít nhiều. Khi thấy người nhà mình đang đánh bạc, không ai trách Lâm Tĩnh mà đều kéo mấy người đàn ông trong nhà mình ra mắng.
Lâm Tĩnh thấy mọi người kéo đến càng đông, định chuẩn bị thu dọn con dao đem vào bếp thì lại thốt lên: “Cái xí ngầu này có gì trơn trượt vậy? Không phải là có độc chứ? Dao bếp nhà tôi còn phải dùng nữa đấy.”
Cô gái nhỏ tỏ vẻ “ngây thơ” không biết gì về thủy ngân, nhưng đám cờ bạc lại có chút hiểu biết, mấy người vừa thua bạc lập tức xúm lại, giận dữ hét lên: “Thủy ngân! Đây là thủy ngân!”
“Mẹ nó thằng Đức Thắng, mày gian lận!”
Nhìn thấy đám người định lao vào đánh nhau, Lâm Tĩnh lại dùng dao chém xuống bàn một lần nữa, âm thanh của gỗ vỡ nát theo lưỡi dao khiến mọi người lạnh sống lưng.
“Lâm Tĩnh, tên này gian lận, lừa tiền của anh trai cô và cả chúng tôi, chuyện này không thể bỏ qua!” Một thanh niên cùng làng tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro