Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 40
Thất Tinh Trà
2024-10-24 22:45:01
Xe buýt đến hồ Minh Thảo, Hứa Thảo Nha và Tạ Vân Vận xuống xe. Bảo Ngô Đông Bình quay về nhà lấy cần câu, hai người ở bên hồ chờ.
Tạ Vân Vận nhìn mảnh đất hoang mênh mông trước hồ Minh Thảo, trong lòng cảm thấy bất an, nói: "Thảo Nha, mảnh đất này phải trồng trọt thế nào đây?"
Hứa Thảo Nha cúi đầu đào trên đất bùn ẩm ướt được mấy con giun đất, nói với Tạ Vân Vận: "Bà nội, sắp tháng ba rồi, cháu muốn trồng một ít ngô, cải dầu, dưa hấu và bí ngô, những thứ này đều dễ chăm sóc."
Nếu không phải lo lắng cho đứa bé trong bụng, nhất định cô sẽ khai khẩn vài mẫu ruộng nước.
Tạ Vân Vận không biết trồng trọt, nhưng cũng biết khai hoang nhiều đất như vậy, nhất định không dễ dàng gì, dặn dò: "Trồng ít một chút cũng không sao, ngàn vạn lần đừng có làm việc nặng nhọc."
Hứa Thảo Nha cười gật gật đầu.
Lúc Ngô Đông Bình đến, bên cạnh còn có Cố Hi Lệ tan học về, không biết hai người đã nói gì, đều tràn đầy vẻ mặt không vui.
Tạ Vân Vận hỏi: "Đông Bình, Hi Lệ con bé làm sao vậy?"
Ngô Đông Bình đưa cần câu trong tay cho Hứa Thảo Nha xong, bất đắc dĩ nói: "Bà, có mấy bà cụ trong khu tập thể tìm mẹ, Hi Lệ nói mẹ không có ở nhà, mấy bà ấy muốn vào nhà chờ, nhưng mà Hi Lệ lại muốn đi cùng con, cho nên———"
"Cho nên làm sao?"
"Con bé không làm sao cả, là con———con cầm cần câu bị mấy bà ấy nhìn thấy, sau đó mấy bà ấy nói muốn đến xem Thảo Nha câu cá." Ngô Đông Bình ấp úng kể lại tình huống, Cố Hi Lệ thật không có nghĩa khí, con bé kia lại bỏ anh ấy chạy mất rồi.
Chờ anh ấy đuổi kịp Cố Hi Lệ, con bé kia còn đang tức giận vì bản thân không giấu cần câu đi, bị mấy bà cụ kia nhìn thấy.
Cần câu dài như vậy bảo anh ấy giấu như thế nào?
Ngô Đông Bình uất ức không muốn để ý đến cô em vợ Cố Hi Lệ không lý lẽ này nữa.
Hứa Thảo Nha đứng bên hồ giơ cần câu, vui vẻ chia sẻ với Cố Hi Lệ thu hoạch hôm nay của mình, cuối cùng cô cũng có thể trồng trọt rồi.
Cố Hi Lệ thấy cô vui vẻ, cũng vui mừng nói: "Hôm nay điểm thi của em ra rồi, đứng nhất lớp, thứ ba toàn trường."
Cô ấy còn chưa bao giờ thi được điểm cao như vậy.
"Hôm nay vui vẻ, chị câu một con cá để bà nội nấu, cùng nhau chúc mừng một chút." Hứa Thảo Nha cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Cố Hi Lệ liên tục gật đầu hưng phấn.
Lúc Hứa Thảo Nha câu được con cá đầu tiên, mấy bà cụ trong khu tập thể cũng đến, người cô quen biết đều có mặt. Ngô Đông Bình nhanh nhẹn bỏ cá vào túi đứng im một bên, anh ấy biết, mục đích mấy bà cụ kia đến chính là con cá trong tay anh ấy.
Nói gì anh ấy cũng không đưa.
Đây là quà cảm ơn của Hứa Thảo Nha tặng cho lãnh đạo nhà máy thép.
Vẫn là mẹ Hạ Điền lên tiếng trước, bà ấy cười trên mặt đầy nhiệt tình, nói với Tạ Vân Vận: "Mẹ Hiên Hà à, bà xem này———"
"Không được, lần trước bà nói cháu dâu nhà họ Tôn muốn ăn cá, tôi đồng ý, là bởi vì ông cụ Tôn từng cứu mạng Hiên Cảnh nhà tôi, Hiên Cảnh tuy rằng đã mất rồi, nhưng ơn tình của ông cụ Tôn tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng." Tạ Vân Vận nghẹn ngào nói.
Nhắc đến Cố Hiên Cảnh, sắc mặt mấy bà cụ đều có chút không được tự nhiên.
Đặc biệt là mẹ Hạ Điền, con trai bà ta, Hạ Điền chính là lính dưới trướng của Cố Hiên Cảnh năm đó, bây giờ con trai bà ta thỉnh thoảng vẫn còn nhắc đến hai câu, nói nếu như Cố Hiên Cảnh còn sống thì tốt biết mấy.
"Mẹ Hiên Hà à, chúng tôi cũng là thấy Thảo Nha câu được rồi, nghĩ chỉ là quăng thêm một cần câu thôi mà———" Bà nội Trương Kiến Thiết cảm thấy Tạ Vân Vận nói như vậy chẳng phải là đang làm cho bọn họ khó xử sao?
Tạ Vân Vận nhìn mảnh đất hoang mênh mông trước hồ Minh Thảo, trong lòng cảm thấy bất an, nói: "Thảo Nha, mảnh đất này phải trồng trọt thế nào đây?"
Hứa Thảo Nha cúi đầu đào trên đất bùn ẩm ướt được mấy con giun đất, nói với Tạ Vân Vận: "Bà nội, sắp tháng ba rồi, cháu muốn trồng một ít ngô, cải dầu, dưa hấu và bí ngô, những thứ này đều dễ chăm sóc."
Nếu không phải lo lắng cho đứa bé trong bụng, nhất định cô sẽ khai khẩn vài mẫu ruộng nước.
Tạ Vân Vận không biết trồng trọt, nhưng cũng biết khai hoang nhiều đất như vậy, nhất định không dễ dàng gì, dặn dò: "Trồng ít một chút cũng không sao, ngàn vạn lần đừng có làm việc nặng nhọc."
Hứa Thảo Nha cười gật gật đầu.
Lúc Ngô Đông Bình đến, bên cạnh còn có Cố Hi Lệ tan học về, không biết hai người đã nói gì, đều tràn đầy vẻ mặt không vui.
Tạ Vân Vận hỏi: "Đông Bình, Hi Lệ con bé làm sao vậy?"
Ngô Đông Bình đưa cần câu trong tay cho Hứa Thảo Nha xong, bất đắc dĩ nói: "Bà, có mấy bà cụ trong khu tập thể tìm mẹ, Hi Lệ nói mẹ không có ở nhà, mấy bà ấy muốn vào nhà chờ, nhưng mà Hi Lệ lại muốn đi cùng con, cho nên———"
"Cho nên làm sao?"
"Con bé không làm sao cả, là con———con cầm cần câu bị mấy bà ấy nhìn thấy, sau đó mấy bà ấy nói muốn đến xem Thảo Nha câu cá." Ngô Đông Bình ấp úng kể lại tình huống, Cố Hi Lệ thật không có nghĩa khí, con bé kia lại bỏ anh ấy chạy mất rồi.
Chờ anh ấy đuổi kịp Cố Hi Lệ, con bé kia còn đang tức giận vì bản thân không giấu cần câu đi, bị mấy bà cụ kia nhìn thấy.
Cần câu dài như vậy bảo anh ấy giấu như thế nào?
Ngô Đông Bình uất ức không muốn để ý đến cô em vợ Cố Hi Lệ không lý lẽ này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thảo Nha đứng bên hồ giơ cần câu, vui vẻ chia sẻ với Cố Hi Lệ thu hoạch hôm nay của mình, cuối cùng cô cũng có thể trồng trọt rồi.
Cố Hi Lệ thấy cô vui vẻ, cũng vui mừng nói: "Hôm nay điểm thi của em ra rồi, đứng nhất lớp, thứ ba toàn trường."
Cô ấy còn chưa bao giờ thi được điểm cao như vậy.
"Hôm nay vui vẻ, chị câu một con cá để bà nội nấu, cùng nhau chúc mừng một chút." Hứa Thảo Nha cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Cố Hi Lệ liên tục gật đầu hưng phấn.
Lúc Hứa Thảo Nha câu được con cá đầu tiên, mấy bà cụ trong khu tập thể cũng đến, người cô quen biết đều có mặt. Ngô Đông Bình nhanh nhẹn bỏ cá vào túi đứng im một bên, anh ấy biết, mục đích mấy bà cụ kia đến chính là con cá trong tay anh ấy.
Nói gì anh ấy cũng không đưa.
Đây là quà cảm ơn của Hứa Thảo Nha tặng cho lãnh đạo nhà máy thép.
Vẫn là mẹ Hạ Điền lên tiếng trước, bà ấy cười trên mặt đầy nhiệt tình, nói với Tạ Vân Vận: "Mẹ Hiên Hà à, bà xem này———"
"Không được, lần trước bà nói cháu dâu nhà họ Tôn muốn ăn cá, tôi đồng ý, là bởi vì ông cụ Tôn từng cứu mạng Hiên Cảnh nhà tôi, Hiên Cảnh tuy rằng đã mất rồi, nhưng ơn tình của ông cụ Tôn tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng." Tạ Vân Vận nghẹn ngào nói.
Nhắc đến Cố Hiên Cảnh, sắc mặt mấy bà cụ đều có chút không được tự nhiên.
Đặc biệt là mẹ Hạ Điền, con trai bà ta, Hạ Điền chính là lính dưới trướng của Cố Hiên Cảnh năm đó, bây giờ con trai bà ta thỉnh thoảng vẫn còn nhắc đến hai câu, nói nếu như Cố Hiên Cảnh còn sống thì tốt biết mấy.
"Mẹ Hiên Hà à, chúng tôi cũng là thấy Thảo Nha câu được rồi, nghĩ chỉ là quăng thêm một cần câu thôi mà———" Bà nội Trương Kiến Thiết cảm thấy Tạ Vân Vận nói như vậy chẳng phải là đang làm cho bọn họ khó xử sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro