Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 45
Thất Tinh Trà
2024-10-24 22:45:01
Hứa Thảo Nha quay đầu cười nói: “Bà nội, cỏ khô trên mảnh đất kia cần phải dọn dẹp một chút, việc này nhẹ nhàng.”
Cố Hi Lệ nhìn về phía Hứa Thảo Nha chỉ, cỏ khô à, một mồi lửa là có thể giải quyết được rồi.
Người có cùng suy nghĩ với cô còn có Tạ Vân Vận, bà lấy diêm từ chỗ Cố Trọng Sơn, dẫn theo Cố Hi Lệ cũng không lật đất nổi đi tìm một ít lá cây khô chất đống lại với nhau, quẹt diêm châm lửa, một mùi khói nồng nặc tỏa ra xung quanh.
Qua bốn năm phút, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra.
Động vật nhỏ trốn trong cỏ khô bắt đầu chạy trốn khắp nơi, Hứa Thảo Nha nhanh tay nhanh mắt vung xẻng đập chết một con thỏ đang chạy về phía trước, sau đó nhanh chóng gọi Cố Trọng Sơn: “Ông, phía sau ông có một con vịt trời.”
Cố Trọng Sơn phản ứng cũng rất nhanh, cầm xẻng trong tay đập về phía sau.
Mẹ con Trương Mỹ Lan nghe thấy tiếng động, vội vàng kéo xẻng chạy về phía Tạ Vân Vận, nhất trí cho rằng bên đó nhất định sẽ có nhiều hơn.
Cố Trọng Sơn vung xẻng trong tay đuổi theo con vịt trời chạy hai vòng, rốt cuộc cũng đập chết con vịt trời kia.
Hứa Thảo Nha lại cúi đầu lật đất, cô phải cố gắng làm việc mới có thể sớm gieo trồng ngô xuống đất.
Thỉnh thoảng có động vật nhỏ chạy qua bên cạnh, cô liền giơ xẻng lên đập mạnh.
Cố Hi Lệ hưng phấn chạy tới nói, cô nhặt được không ít trứng chim ở chỗ vừa mới đốt, chỉ là bị lửa thiêu cho chín một nửa, bà nội nói mang về nhà luộc trà.
Người đi ngang qua gần hồ Minh Thảo, nhìn thấy bên này bốc cháy, rất nhiều người chạy tới, phát hiện là nhà Cố Trọng Sơn, rất khó hiểu hỏi: “Mọi người đốt lửa làm gì vậy?”
“Mảnh đất này bỏ hoang cũng phí, nhà chúng tôi mượn trồng chút đồ.” Tạ Vân Vận nói lấp lửng.
“Đây là đất của nhà máy thép, mọi người không sợ nhà máy thép không đồng ý sao?” Có người tốt bụng nhắc nhở.
“Chính là mượn của nhà máy thép đấy.” Tạ Vân Vận đáp.
Lúc này có người kinh hô: “Nhìn kìa, có con thỏ chạy ra từ trong đó, mau đuổi theo!”
Trương Mỹ Lan xách một con gà rừng không lớn lắm đưa cho Tạ Vân Vận, rất tự hào nói: “Mẹ, con bắt được đấy.”
Tạ Vân Vận nhận lấy con gà rừng, lại nhìn Cố Hi Mỹ đang hưng phấn đuổi theo một con thỏ, lẩm bẩm nói: “Các người đâu phải là đến giúp Thảo Nha lật đất, rõ ràng là đến cắm trại dã ngoại.”
Hứa Thảo Nha lại lật đất thêm một lượt, gặp Cố Trọng Sơn đang cúi đầu lật đất, mỉm cười gọi: “Ông ơi, có mệt không ạ?”
Cố Trọng Sơn ngẩng đầu nhìn đất đã được lật xong sau lưng Hứa Thảo Nha, kinh ngạc nói: “Thảo Nha, lật được nhiều vậy rồi sao?”
Hứa Thảo Nha gật gật đầu, nói: “Ông ơi, không nhiều đâu ạ, hôm nay cháu định lật trước bốn năm mẫu đất.”
Cố Trọng Sơn vội vàng khuyên nhủ: “Thảo Nha, chúng ta làm chậm một chút cũng không sao, không cần phải gấp gáp như vậy.”
“Vâng ạ.”
Lại cúi đầu tiếp tục nghiêm túc lật đất về phía trước, không biết qua bao lâu, cô phát hiện chân trái của mình nhấc lên nặng hơn chân phải, nhưng vẫn có thể chịu đựng được, chỉ là ống quần có chút chật.
“Đây là———”
Hứa Thảo Nha nghĩ đến một khả năng, quay đầu nhìn Cố Trọng Sơn đang cách mình mười mấy mét, lại cúi đầu muốn nhìn xem thứ quấn trên ống quần mình là cái gì, nhưng mà bụng quá lớn, che khuất tầm mắt, cô không nhìn thấy.
Làm sao bây giờ?
Đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cô dùng sức cắm xẻng trong tay xuống đất, hai tay nắm chặt cán xẻng chống đỡ cơ thể, sau đó đột nhiên nhấc chân trái lên đá mạnh về phía sau———
Cố Hi Lệ nhìn về phía Hứa Thảo Nha chỉ, cỏ khô à, một mồi lửa là có thể giải quyết được rồi.
Người có cùng suy nghĩ với cô còn có Tạ Vân Vận, bà lấy diêm từ chỗ Cố Trọng Sơn, dẫn theo Cố Hi Lệ cũng không lật đất nổi đi tìm một ít lá cây khô chất đống lại với nhau, quẹt diêm châm lửa, một mùi khói nồng nặc tỏa ra xung quanh.
Qua bốn năm phút, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra.
Động vật nhỏ trốn trong cỏ khô bắt đầu chạy trốn khắp nơi, Hứa Thảo Nha nhanh tay nhanh mắt vung xẻng đập chết một con thỏ đang chạy về phía trước, sau đó nhanh chóng gọi Cố Trọng Sơn: “Ông, phía sau ông có một con vịt trời.”
Cố Trọng Sơn phản ứng cũng rất nhanh, cầm xẻng trong tay đập về phía sau.
Mẹ con Trương Mỹ Lan nghe thấy tiếng động, vội vàng kéo xẻng chạy về phía Tạ Vân Vận, nhất trí cho rằng bên đó nhất định sẽ có nhiều hơn.
Cố Trọng Sơn vung xẻng trong tay đuổi theo con vịt trời chạy hai vòng, rốt cuộc cũng đập chết con vịt trời kia.
Hứa Thảo Nha lại cúi đầu lật đất, cô phải cố gắng làm việc mới có thể sớm gieo trồng ngô xuống đất.
Thỉnh thoảng có động vật nhỏ chạy qua bên cạnh, cô liền giơ xẻng lên đập mạnh.
Cố Hi Lệ hưng phấn chạy tới nói, cô nhặt được không ít trứng chim ở chỗ vừa mới đốt, chỉ là bị lửa thiêu cho chín một nửa, bà nội nói mang về nhà luộc trà.
Người đi ngang qua gần hồ Minh Thảo, nhìn thấy bên này bốc cháy, rất nhiều người chạy tới, phát hiện là nhà Cố Trọng Sơn, rất khó hiểu hỏi: “Mọi người đốt lửa làm gì vậy?”
“Mảnh đất này bỏ hoang cũng phí, nhà chúng tôi mượn trồng chút đồ.” Tạ Vân Vận nói lấp lửng.
“Đây là đất của nhà máy thép, mọi người không sợ nhà máy thép không đồng ý sao?” Có người tốt bụng nhắc nhở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chính là mượn của nhà máy thép đấy.” Tạ Vân Vận đáp.
Lúc này có người kinh hô: “Nhìn kìa, có con thỏ chạy ra từ trong đó, mau đuổi theo!”
Trương Mỹ Lan xách một con gà rừng không lớn lắm đưa cho Tạ Vân Vận, rất tự hào nói: “Mẹ, con bắt được đấy.”
Tạ Vân Vận nhận lấy con gà rừng, lại nhìn Cố Hi Mỹ đang hưng phấn đuổi theo một con thỏ, lẩm bẩm nói: “Các người đâu phải là đến giúp Thảo Nha lật đất, rõ ràng là đến cắm trại dã ngoại.”
Hứa Thảo Nha lại lật đất thêm một lượt, gặp Cố Trọng Sơn đang cúi đầu lật đất, mỉm cười gọi: “Ông ơi, có mệt không ạ?”
Cố Trọng Sơn ngẩng đầu nhìn đất đã được lật xong sau lưng Hứa Thảo Nha, kinh ngạc nói: “Thảo Nha, lật được nhiều vậy rồi sao?”
Hứa Thảo Nha gật gật đầu, nói: “Ông ơi, không nhiều đâu ạ, hôm nay cháu định lật trước bốn năm mẫu đất.”
Cố Trọng Sơn vội vàng khuyên nhủ: “Thảo Nha, chúng ta làm chậm một chút cũng không sao, không cần phải gấp gáp như vậy.”
“Vâng ạ.”
Lại cúi đầu tiếp tục nghiêm túc lật đất về phía trước, không biết qua bao lâu, cô phát hiện chân trái của mình nhấc lên nặng hơn chân phải, nhưng vẫn có thể chịu đựng được, chỉ là ống quần có chút chật.
“Đây là———”
Hứa Thảo Nha nghĩ đến một khả năng, quay đầu nhìn Cố Trọng Sơn đang cách mình mười mấy mét, lại cúi đầu muốn nhìn xem thứ quấn trên ống quần mình là cái gì, nhưng mà bụng quá lớn, che khuất tầm mắt, cô không nhìn thấy.
Làm sao bây giờ?
Đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cô dùng sức cắm xẻng trong tay xuống đất, hai tay nắm chặt cán xẻng chống đỡ cơ thể, sau đó đột nhiên nhấc chân trái lên đá mạnh về phía sau———
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro