Dự Đoán Như Thầ...
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Mọi người vốn sắp xong hết việc rồi nghe vậy đều tỏ vẻ mất hứng, nhưng bởi vì câu nói buổi sáng tới đoàn văn công kia, bỗng nhiên lại có tinh thần.
Nhưng điều bọn họ chờ mong không phải là đoàn văn công biểu diễn, mà là đoàn văn công biểu diễn xong sớm một chút, có thể sớm xem phim, vì thế một đám lại lấy lại tinh thần, không có nửa điểm oán hận, vội vàng từ trong phòng lấy túi đựng lúa mì, đựng đậu.
Ôn Tứ Nguyệt cuối cùng cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cứ như vậy, bận rộn đến khoảng hai giờ đêm mới xong.
Ôn Quýt Cảnh đã trở về chăm sóc ông Ôn trước, Ôn Tứ Nguyệt cùng Tiêu Mạc Nhiên sóng vai giẫm lên ánh trăng về nhà.
“Thật sự sẽ mưa sao?” Dế ếch bên tai kêu đến vui sướng, gió mát trăng sáng này, Tiêu Mạc Nhiên cũng đầy bụng tò mò.
Hai người bọn họ cùng nhau ở đông phòng, chính mình lấy những cuốn sách từ trong phòng ông Ôn, Ôn Tứ Nguyệt biết Tiêu Mạc Nhiên thấy được, “Đồ đạc lão tổ tông truyền thừa, không nhất thiết đều là rác rưởi.” Nói xong, chỉ chỉ dòng suối bên chân, “Thấy chưa.”
Đom đóm trong suối không ít, khiến cho ánh sáng này chiếu sáng rõ ràng muỗi bay thấp bên cạnh, Tiêu Mạc Nhiên thậm chí còn nhìn thấy bọ ve lớn.
Trời có thực sự mưa không? Trong lòng anh mới toát ra ý niệm này, bỗng nhiên trước mặt thổi tới một trận gió lạnh lẽo, tiếp theo gió càng ngày càng điên cuồng, trên thân đất từng hàng lá cây bạch dương bị thổi đến ào ào rung động.
Chờ hai người bọn họ về đến nhà, rửa mặt xong mới nằm xuống giường, bỗng nhiên trong phòng thổi đèn dầu hỏa bỗng nhiên sáng như ban ngày, lập tức một tiếng sấm đinh tai nhức óc giống như là từ trên trán nổ tung một cái.
Trong nháy mắt, Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy mấy bức tường đất như kiểu lung lay.
Tiêu Mạc Nhiên xoay người đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc! Anh không phải bị tiếng sấm dọa sợ, mà là bởi vì Ôn Tứ Nguyệt tính là thật chuẩn.
Mà tiếng mưa ào ào cũng theo sát phía sau, trùng hợp với sấm sét kia.
Tiêu Mạc Nhiên nằm xuống, dùng một loại biểu tình cực kỳ khiếp sợ nhìn Ôn Tứ Nguyệt, chẳng nhẽ mình nhặt được đại bảo bối.
“Đừng dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn tôi.” Ôn Tứ Nguyệt rất hài lòng với biểu tình này của cậu, “Ngày mai đại đội trưởng khẳng định cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”
Trời mưa một đêm, ngày hôm sau nước sông dưới rừng trúc trước cửa tăng lên không ít, các cột đá trên mặt sông đều bị ngập.
Đoàn văn công không thể đến, nhưng đại đội trưởng vô cùng vui mừng, bởi vì người trong thôn đều cảm thấy may mắn tối hôm qua đại đội trưởng tạm thời đưa ra quyết định này, khiến cho lương thực không bị mưa lớn, người vốn không phục chú ấy, hiện tại cũng có chút thay đổi.
Mọi người vốn sắp xong hết việc rồi nghe vậy đều tỏ vẻ mất hứng, nhưng bởi vì câu nói buổi sáng tới đoàn văn công kia, bỗng nhiên lại có tinh thần.
Nhưng điều bọn họ chờ mong không phải là đoàn văn công biểu diễn, mà là đoàn văn công biểu diễn xong sớm một chút, có thể sớm xem phim, vì thế một đám lại lấy lại tinh thần, không có nửa điểm oán hận, vội vàng từ trong phòng lấy túi đựng lúa mì, đựng đậu.
Ôn Tứ Nguyệt cuối cùng cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cứ như vậy, bận rộn đến khoảng hai giờ đêm mới xong.
Ôn Quýt Cảnh đã trở về chăm sóc ông Ôn trước, Ôn Tứ Nguyệt cùng Tiêu Mạc Nhiên sóng vai giẫm lên ánh trăng về nhà.
“Thật sự sẽ mưa sao?” Dế ếch bên tai kêu đến vui sướng, gió mát trăng sáng này, Tiêu Mạc Nhiên cũng đầy bụng tò mò.
Hai người bọn họ cùng nhau ở đông phòng, chính mình lấy những cuốn sách từ trong phòng ông Ôn, Ôn Tứ Nguyệt biết Tiêu Mạc Nhiên thấy được, “Đồ đạc lão tổ tông truyền thừa, không nhất thiết đều là rác rưởi.” Nói xong, chỉ chỉ dòng suối bên chân, “Thấy chưa.”
Đom đóm trong suối không ít, khiến cho ánh sáng này chiếu sáng rõ ràng muỗi bay thấp bên cạnh, Tiêu Mạc Nhiên thậm chí còn nhìn thấy bọ ve lớn.
Trời có thực sự mưa không? Trong lòng anh mới toát ra ý niệm này, bỗng nhiên trước mặt thổi tới một trận gió lạnh lẽo, tiếp theo gió càng ngày càng điên cuồng, trên thân đất từng hàng lá cây bạch dương bị thổi đến ào ào rung động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ hai người bọn họ về đến nhà, rửa mặt xong mới nằm xuống giường, bỗng nhiên trong phòng thổi đèn dầu hỏa bỗng nhiên sáng như ban ngày, lập tức một tiếng sấm đinh tai nhức óc giống như là từ trên trán nổ tung một cái.
Trong nháy mắt, Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy mấy bức tường đất như kiểu lung lay.
Tiêu Mạc Nhiên xoay người đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc! Anh không phải bị tiếng sấm dọa sợ, mà là bởi vì Ôn Tứ Nguyệt tính là thật chuẩn.
Mà tiếng mưa ào ào cũng theo sát phía sau, trùng hợp với sấm sét kia.
Tiêu Mạc Nhiên nằm xuống, dùng một loại biểu tình cực kỳ khiếp sợ nhìn Ôn Tứ Nguyệt, chẳng nhẽ mình nhặt được đại bảo bối.
“Đừng dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn tôi.” Ôn Tứ Nguyệt rất hài lòng với biểu tình này của cậu, “Ngày mai đại đội trưởng khẳng định cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”
Trời mưa một đêm, ngày hôm sau nước sông dưới rừng trúc trước cửa tăng lên không ít, các cột đá trên mặt sông đều bị ngập.
Đoàn văn công không thể đến, nhưng đại đội trưởng vô cùng vui mừng, bởi vì người trong thôn đều cảm thấy may mắn tối hôm qua đại đội trưởng tạm thời đưa ra quyết định này, khiến cho lương thực không bị mưa lớn, người vốn không phục chú ấy, hiện tại cũng có chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro