Giá Trị Lợi Ích...
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Vương Vệ Hồng này có gì? Chỉ là chính là dựa vào điều kiện trong nhà tốt, khi còn bé học thêm đàn dương cầm thôi? Thế mà còn coi mình là công chúa.
Không chỉ có cô, mấy cô gái trong đoàn đều bị Vương Vệ Hồng này đè ép.
Cho nên việc duy nhất cô ta phải làm bây giờ, chính là lập tức để cho mọi người trong đoàn đều biết thân phận thật sự của Vương Vệ Hồng.
Tốt nhất để cho những người đàn ông kia biết, Vương Vệ Hồng ngày xưa bọn họ làm công chúa theo đuổi, thật ra là một con gà rừng hoang dã.
Hiện giờ Phượng Hoàng chân chính bị Vương gia tìm về, sau này Vương Vệ Hồng còn lấy cái gì để hào phóng? Hơn nữa Ôn Tứ Nguyệt kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Cô ta cũng càng chờ mong hơn, thế cho nên Vương Vệ Hồng kia khi nào lao ra khỏi đám người rồi chạy xuống sườn núi, chính cô ta cũng không lưu ý tới.
Ngược lại Là Vương Trung Cường mời cô ta hỗ trợ, “Vị nữ đồng chí này, cô đi giúp tôi trông Vệ Hồng một chút.”
Nhiệm vụ chủ yếu nhất lần này chính là dẫn Ôn Tứ Nguyệt trở về gả cho Lưu Tiểu Đông.
Cũng tạm thời không để ý đến Vương Vệ Hồng.
“Được chứ chú.” Lý Hồng Kỳ nghe được Vương Trung Cường phó thác, mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo bước chân Vương Vệ Hồng.
Mà Lư Phả Tử lại thúc giục mọi người nhanh chóng tiếp tục làm việc, sau đó gọi Ôn Tứ Nguyệt đến bóng râm.
Ông Ôn ngồi trên kim thông bên cạnh hút thuốc, căn bản không quan tâm chuyện này, ngược lại Ôn Quýt Cảnh vẫn còn ở dưới ruộng có chút lo lắng.
Đợi Ôn Tứ Nguyệt đi tới, Vương Trung Cường vội vàng nói: “Mau tạm biệt ôn ông nội của con đi, chúng ta bắt xe trong khu, đêm nay có thể đến huyện thành.” Ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau trở về thành phố.
“Tôi không đi, hơn nữa tôi đã kết hôn, không thể cứ như vậy bỏ chồng tôi rời đi.” Ôn Tứ Nguyệt tỏ thái độ rất cứng rắn.
Lời này vừa nói ra, Vương Trung Cường nhất thời trợn tròn mắt, sau khi phản ứng lại dáng vẻ không tin, vội vàng nhìn Lư Phả Tử và ông Ôn để chứng thực.
Ông Ôn đụng phải ánh mắt vội vàng của hắn, đem điếu thuốc có chút bị chặn gõ lên thân cây phía sau, “Con bé đã kết hôn, hậu sinh là thanh niên trí thức, rất không tệ.”
Chẳng những có học vấn, còn vô cùng nghe lời, không hề có tính tình như đám thanh niên ở trong thành kia, còn có thể nấu cơm rửa chén vân vân.
Lư Phả Tử cũng phụ họa khen ngợi nói: “Phải đó, là thanh niên trí thức đến kinh thành, rất có tiền đồ.”
Vương Vệ Hồng này có gì? Chỉ là chính là dựa vào điều kiện trong nhà tốt, khi còn bé học thêm đàn dương cầm thôi? Thế mà còn coi mình là công chúa.
Không chỉ có cô, mấy cô gái trong đoàn đều bị Vương Vệ Hồng này đè ép.
Cho nên việc duy nhất cô ta phải làm bây giờ, chính là lập tức để cho mọi người trong đoàn đều biết thân phận thật sự của Vương Vệ Hồng.
Tốt nhất để cho những người đàn ông kia biết, Vương Vệ Hồng ngày xưa bọn họ làm công chúa theo đuổi, thật ra là một con gà rừng hoang dã.
Hiện giờ Phượng Hoàng chân chính bị Vương gia tìm về, sau này Vương Vệ Hồng còn lấy cái gì để hào phóng? Hơn nữa Ôn Tứ Nguyệt kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Cô ta cũng càng chờ mong hơn, thế cho nên Vương Vệ Hồng kia khi nào lao ra khỏi đám người rồi chạy xuống sườn núi, chính cô ta cũng không lưu ý tới.
Ngược lại Là Vương Trung Cường mời cô ta hỗ trợ, “Vị nữ đồng chí này, cô đi giúp tôi trông Vệ Hồng một chút.”
Nhiệm vụ chủ yếu nhất lần này chính là dẫn Ôn Tứ Nguyệt trở về gả cho Lưu Tiểu Đông.
Cũng tạm thời không để ý đến Vương Vệ Hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được chứ chú.” Lý Hồng Kỳ nghe được Vương Trung Cường phó thác, mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo bước chân Vương Vệ Hồng.
Mà Lư Phả Tử lại thúc giục mọi người nhanh chóng tiếp tục làm việc, sau đó gọi Ôn Tứ Nguyệt đến bóng râm.
Ông Ôn ngồi trên kim thông bên cạnh hút thuốc, căn bản không quan tâm chuyện này, ngược lại Ôn Quýt Cảnh vẫn còn ở dưới ruộng có chút lo lắng.
Đợi Ôn Tứ Nguyệt đi tới, Vương Trung Cường vội vàng nói: “Mau tạm biệt ôn ông nội của con đi, chúng ta bắt xe trong khu, đêm nay có thể đến huyện thành.” Ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau trở về thành phố.
“Tôi không đi, hơn nữa tôi đã kết hôn, không thể cứ như vậy bỏ chồng tôi rời đi.” Ôn Tứ Nguyệt tỏ thái độ rất cứng rắn.
Lời này vừa nói ra, Vương Trung Cường nhất thời trợn tròn mắt, sau khi phản ứng lại dáng vẻ không tin, vội vàng nhìn Lư Phả Tử và ông Ôn để chứng thực.
Ông Ôn đụng phải ánh mắt vội vàng của hắn, đem điếu thuốc có chút bị chặn gõ lên thân cây phía sau, “Con bé đã kết hôn, hậu sinh là thanh niên trí thức, rất không tệ.”
Chẳng những có học vấn, còn vô cùng nghe lời, không hề có tính tình như đám thanh niên ở trong thành kia, còn có thể nấu cơm rửa chén vân vân.
Lư Phả Tử cũng phụ họa khen ngợi nói: “Phải đó, là thanh niên trí thức đến kinh thành, rất có tiền đồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro