Giảng Bài
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Ôn Tứ Nguyệt nghe anh nói như vậy cũng tốt, đi theo thanh niên trí thức anh sẽ có đề tài nói chuyện, miễn cho mỗi ngày ở dưới đất giống như một bé hồ lô buồn bực, sau đó lại còn bị người trong thôn chỉ trỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ ấm ức đáng thương kia, còn nhìn hai tay kia của anh nữa, cũng không phải là người cầm liềm được, vì thế gật đầu đồng ý nói: “Cũng tốt, buổi trưa anh nhớ về nhà ăn cơm.”
“Anh biết rồi vợ.” Tiêu Mạc Nhiên thấy cô đồng ý, nhất thời lộ ra nụ cười sáng lạn, trong con ngươi giống như thoáng cái phát sáng, vui vẻ phất tay cáo biệt với hai chị em Ôn Tứ Nguyệt.
Bên kia bờ sông dưới tàng cây liễu, đám người Đinh Dung Sơn giống như đã bàn bạc xong xuôi, bây giờ đang vẫy tay với anh.
Nhóm thanh niên trí thức hôm nay đi gặt lúa cho Vương gia pha, kỳ thật ba ngày trước nên gặt rồi, nhưng trong bãi khi đó không có chỗ để phơi lúa, gần đây đều phơi đậu. Cho nên vẫn kéo dài, nhưng đám chim sẻ này quá ghê gớm, đại quần quần địa, giống như cùng hẹn, một ngày không biết đã ăn bao nhiêu hạt thóc.
Vì vậy bọn họ mới quyết định cắt lúa trước.
Đây là công việc nhẹ nhàng, không giống như tuốt đậu còn phải chui tới chui lui trong ruộng, lá cứa vào người thì thôi, hiện tại cây đã xuất hoa, nhụy hoa kia rơi xuống cổ, ngứa đến muốn chết.
Người nông thôn da dày thịt dày đã sớm thích ứng, đám người trong thành bọn họ làm sao chịu được?
Thấy Tiêu Mạc Nhiên đã đi, hai chị em mới đi về phía đập Đại Điền.
Mà Tiêu Mạc Nhiên cùng đám người Đinh Dung Sơn gặp mặt, dáng vẻ đáng thương trước mặt Ôn Tứ Nguyệt lập tức biến mất, khí chất cả người đều giống như thay đổi, ổn trọng lại nho nhã, “Có mang theo không?”
Mấy người nhao nhao gọi anh Nhiên, sau đó cầm một góc sách cũ giấu trong quần áo lộ ra.
Đó là một quyển sách toán cũ nát không có bìa, mấy người lại coi như bảo bối cất kỹ.
Chờ đến Vương gia pha, Tiêu Mạc Nhiên cũng không sờ qua lưỡi liềm, dù sao lúa mì nơi này cũng do bọn họ phụ trách, anh ngồi dưới một gốc cây thông lớn râm mát, lật xem quyển sách toán cũ nát kia, ba người Đinh Dung Sơn thay phiên nhau đến bên cạnh nghe anh giảng đề.
Về phần lúa mì đang chờ thu hoạch trên mặt đất, cũng là mấy người Đinh Dung Sơn thay phiên nhau gặt.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Mạc Nhiên vẫn đi theo đám người Đinh Dung Sơn, mỗi ngày lúc trở về cũng không giống như cùng Ôn Tứ Nguyệt làm việc, vẻ mặt mệt mỏi, ngược lại thần thái sáng láng.
Ôn Tứ Nguyệt nghe anh nói như vậy cũng tốt, đi theo thanh niên trí thức anh sẽ có đề tài nói chuyện, miễn cho mỗi ngày ở dưới đất giống như một bé hồ lô buồn bực, sau đó lại còn bị người trong thôn chỉ trỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ ấm ức đáng thương kia, còn nhìn hai tay kia của anh nữa, cũng không phải là người cầm liềm được, vì thế gật đầu đồng ý nói: “Cũng tốt, buổi trưa anh nhớ về nhà ăn cơm.”
“Anh biết rồi vợ.” Tiêu Mạc Nhiên thấy cô đồng ý, nhất thời lộ ra nụ cười sáng lạn, trong con ngươi giống như thoáng cái phát sáng, vui vẻ phất tay cáo biệt với hai chị em Ôn Tứ Nguyệt.
Bên kia bờ sông dưới tàng cây liễu, đám người Đinh Dung Sơn giống như đã bàn bạc xong xuôi, bây giờ đang vẫy tay với anh.
Nhóm thanh niên trí thức hôm nay đi gặt lúa cho Vương gia pha, kỳ thật ba ngày trước nên gặt rồi, nhưng trong bãi khi đó không có chỗ để phơi lúa, gần đây đều phơi đậu. Cho nên vẫn kéo dài, nhưng đám chim sẻ này quá ghê gớm, đại quần quần địa, giống như cùng hẹn, một ngày không biết đã ăn bao nhiêu hạt thóc.
Vì vậy bọn họ mới quyết định cắt lúa trước.
Đây là công việc nhẹ nhàng, không giống như tuốt đậu còn phải chui tới chui lui trong ruộng, lá cứa vào người thì thôi, hiện tại cây đã xuất hoa, nhụy hoa kia rơi xuống cổ, ngứa đến muốn chết.
Người nông thôn da dày thịt dày đã sớm thích ứng, đám người trong thành bọn họ làm sao chịu được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Tiêu Mạc Nhiên đã đi, hai chị em mới đi về phía đập Đại Điền.
Mà Tiêu Mạc Nhiên cùng đám người Đinh Dung Sơn gặp mặt, dáng vẻ đáng thương trước mặt Ôn Tứ Nguyệt lập tức biến mất, khí chất cả người đều giống như thay đổi, ổn trọng lại nho nhã, “Có mang theo không?”
Mấy người nhao nhao gọi anh Nhiên, sau đó cầm một góc sách cũ giấu trong quần áo lộ ra.
Đó là một quyển sách toán cũ nát không có bìa, mấy người lại coi như bảo bối cất kỹ.
Chờ đến Vương gia pha, Tiêu Mạc Nhiên cũng không sờ qua lưỡi liềm, dù sao lúa mì nơi này cũng do bọn họ phụ trách, anh ngồi dưới một gốc cây thông lớn râm mát, lật xem quyển sách toán cũ nát kia, ba người Đinh Dung Sơn thay phiên nhau đến bên cạnh nghe anh giảng đề.
Về phần lúa mì đang chờ thu hoạch trên mặt đất, cũng là mấy người Đinh Dung Sơn thay phiên nhau gặt.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Mạc Nhiên vẫn đi theo đám người Đinh Dung Sơn, mỗi ngày lúc trở về cũng không giống như cùng Ôn Tứ Nguyệt làm việc, vẻ mặt mệt mỏi, ngược lại thần thái sáng láng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro