Gọi Cô Là Vợ
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Hiện tại đang là mùa nông bận rộn, hai người mấy ngày nay tuy rằng không ra ngoài làm việc, nhưng cũng là đi sớm về khuya, rất bận rộn, cho nên sau khi rửa mặt lên giường, căn bản không có sự xấu hổ mà Ôn Tứ Nguyệt lo lắng.
Ngủ đến hừng đông, Tiêu Mạc Nhiên đã rời giường, ở trong sân bổ củi, cô đi ra lấy nước rửa mặt nhìn thấy: “Không phải vẫn còn than sao?”
Khói bếp trong thôn nổi lên bốn phía, Quýt Cảnh cũng tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên có chút ngượng ngùng, thanh niên trí thức vốn chỉ là ở nhà, hiện tại lại biến thành em rể của mình.
Lúc nhóm củi một mặt len lén nhìn hai người bọn họ, chị ấy cảm thấy Tứ Nguyệt rất xinh đẹp, lại có bản lĩnh, làm việc lại càng nhanh nhẹn hơn người, không có gì không xứng với Tiêu Mạc Nhiên, người trong thôn đúng là chỉ thích nói nhảm.
Lúc thì nói Tiêu Mạc Nhiên là kẻ bám váy đàn bà, nghe nói Tiêu Mạc Nhiên giống như muốn con cháu cán bộ, lại nói Tứ Nguyệt tâm cơ nặng nề, tạo bẫy khiến cho Tiêu Mạc Nhiên cưới mình.
Nghĩ thầm những lời này quả quyết không thể để Tứ Nguyệt nghe được, một mặt mơ hồ phát hiện, Tứ Nguyệt cùng Tiêu Mạc Nhiên, hình như không giống vợ chồng, ngay cả lúc ăn cơm hai người ngồi trên một cái ghế dài, ở giữa đều còn có một khoảng trống lớn.
Không chỉ mỗi chị ấy cảm thấy như vậy, người trong thôn cũng cảm thấy như vậy, vì thế lại bắt đầu nói Tứ Nguyệt quả nhiên trèo cao cành cây, Tiêu Mạc Nhiên căn bản là xem thường thôn cô cô.
Tứ Nguyệt không quan tâm đến những thứ này, mềm mài cứng rắn, lại cảm thấy mình đây không phải là tìm được quý nhân kết hôn sao? Còn dựa theo ông Ôn bái đường thành thân, cho nên chuyển sách dưới gầm giường của ông ấy về đông phòng.
Lúc nông nhàn thật vất vả mới có được chút thời gian rảnh rỗi liền lặng lẽ trốn xem sách, nào có thời gian đem những lời này để ở trong lòng.
Cho nên ngược lại Tiêu Mạc Nhiên tới tìm cô, thật cẩn thận hỏi: “Nếu không, sau này tôi không gọi cô là Tứ Nguyệt nữa, gọi cô là vợ nhé, miễn cho người trong thôn chỉ trỏ, nói chúng ta kết hôn giả.”
Tứ Nguyệt không chút suy nghĩ liền đồng ý, “Được.”
Không sao cả, một cái tên mà thôi.
Vì thế ngày hôm sau ba người cùng nhau ra đồng thu hoạch đậu, hạt đậu đã tuốt hết vỏ rồi, nên nhổ rễ mang về bãi phơil lúa để phơi nắng, phơi nắng mấy ngày vỏ đậu nổ tung, sau đó đập lại một lần nữa.
Lúc đi được nửa đường, Tiêu Mạc Nhiên nhìn thấy đại đội trưởng, thế là đi qua hỏi chuyện đổi ngựa.
Hiện tại đang là mùa nông bận rộn, hai người mấy ngày nay tuy rằng không ra ngoài làm việc, nhưng cũng là đi sớm về khuya, rất bận rộn, cho nên sau khi rửa mặt lên giường, căn bản không có sự xấu hổ mà Ôn Tứ Nguyệt lo lắng.
Ngủ đến hừng đông, Tiêu Mạc Nhiên đã rời giường, ở trong sân bổ củi, cô đi ra lấy nước rửa mặt nhìn thấy: “Không phải vẫn còn than sao?”
Khói bếp trong thôn nổi lên bốn phía, Quýt Cảnh cũng tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên có chút ngượng ngùng, thanh niên trí thức vốn chỉ là ở nhà, hiện tại lại biến thành em rể của mình.
Lúc nhóm củi một mặt len lén nhìn hai người bọn họ, chị ấy cảm thấy Tứ Nguyệt rất xinh đẹp, lại có bản lĩnh, làm việc lại càng nhanh nhẹn hơn người, không có gì không xứng với Tiêu Mạc Nhiên, người trong thôn đúng là chỉ thích nói nhảm.
Lúc thì nói Tiêu Mạc Nhiên là kẻ bám váy đàn bà, nghe nói Tiêu Mạc Nhiên giống như muốn con cháu cán bộ, lại nói Tứ Nguyệt tâm cơ nặng nề, tạo bẫy khiến cho Tiêu Mạc Nhiên cưới mình.
Nghĩ thầm những lời này quả quyết không thể để Tứ Nguyệt nghe được, một mặt mơ hồ phát hiện, Tứ Nguyệt cùng Tiêu Mạc Nhiên, hình như không giống vợ chồng, ngay cả lúc ăn cơm hai người ngồi trên một cái ghế dài, ở giữa đều còn có một khoảng trống lớn.
Không chỉ mỗi chị ấy cảm thấy như vậy, người trong thôn cũng cảm thấy như vậy, vì thế lại bắt đầu nói Tứ Nguyệt quả nhiên trèo cao cành cây, Tiêu Mạc Nhiên căn bản là xem thường thôn cô cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tứ Nguyệt không quan tâm đến những thứ này, mềm mài cứng rắn, lại cảm thấy mình đây không phải là tìm được quý nhân kết hôn sao? Còn dựa theo ông Ôn bái đường thành thân, cho nên chuyển sách dưới gầm giường của ông ấy về đông phòng.
Lúc nông nhàn thật vất vả mới có được chút thời gian rảnh rỗi liền lặng lẽ trốn xem sách, nào có thời gian đem những lời này để ở trong lòng.
Cho nên ngược lại Tiêu Mạc Nhiên tới tìm cô, thật cẩn thận hỏi: “Nếu không, sau này tôi không gọi cô là Tứ Nguyệt nữa, gọi cô là vợ nhé, miễn cho người trong thôn chỉ trỏ, nói chúng ta kết hôn giả.”
Tứ Nguyệt không chút suy nghĩ liền đồng ý, “Được.”
Không sao cả, một cái tên mà thôi.
Vì thế ngày hôm sau ba người cùng nhau ra đồng thu hoạch đậu, hạt đậu đã tuốt hết vỏ rồi, nên nhổ rễ mang về bãi phơil lúa để phơi nắng, phơi nắng mấy ngày vỏ đậu nổ tung, sau đó đập lại một lần nữa.
Lúc đi được nửa đường, Tiêu Mạc Nhiên nhìn thấy đại đội trưởng, thế là đi qua hỏi chuyện đổi ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro