Hé Lộ Thân Phận
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Vương Trung Cường lại có chút cười không nổi, bắt đầu lo lắng.
Con bé Vệ Hồng kia kiêng kị nhất thân phận nông thôn của bản thân, chính mình cũng không ngờ rằng đoàn văn công bọn họ lại ở chỗ này, vốn muốn cho mọi người hâm mộ, nhưng nếu người của đoàn văn công biết thân phận của Vệ Hồng...
Hiện tại chỉ hận không thể nhanh chóng mang theo Ôn Tứ Nguyệt rời đi.
Nhưng mà người ta sợ cái gì, thì luôn đến cái đó.
Chỉ nghe thấy một âm thanh hưng phấn nhảy nhót từ bên ngoài đám người truyền tới, “Ba?”Trong khẩu khí mang theo chút bán tín bán nghi.
Vương Trung Cường xoay người, chống lại khuôn mặt vui mừng của Vương Vệ Hồng, Vương Vệ Hồng lập tức chạy về phía ông ta, làn váy xinh đẹp theo gió múa, cả người giống như một con bướm hoa.
Cô ta trực tiếp nhào vào lòng Vương Trung Cường, “Ba, thật sự là ba, sao ba lại tới nơi này? Ba đến gặp con ư?”
Nói xong, lại buông cổ Vương Trung Cường ra, đưa tay về phía ông ta.
Vương Trung Cường đầu óc đầy ong ong, nhất thời có chút không để ý tới tay cô ta duỗi về phía mình, chỉ thấy cô ta ngửa đầu hướng mình cười, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quà tặng đó? Ba, ba đến gặp con sẽ không đi tay không chứ?” Vương Vệ Hồng làm nũng, vừa bắt đầu lấy cặp của Vương Trung Cường, “Sô cô la giấu ở bên trong đúng không? Con vừa nói với Hồng Kỳ rằng ba luôn luôn bỏ sô cô la trong cặp để làm con bất ngờ.”
Bất ngờ thì chưa có, nhưng mà sợ hãi thì đầy một rổ rồi.
Đáng tiếc Vương Vệ Hồng đều trầm túc khi nhìn thấy Vương Trung Cường, cùng vui sướng tìm kiếm lễ vật, căn bản không chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn mình đã thay đổi rồi.
Vừa rồi khi cô ta và Lý Hồng Kỳ đi uống nước, liền nhớ tới mỗi lần ba hoặc anh trai đi đón mình tan học, đều mua cho mình nước ngọt.
Khi cô ta lớn hơn, thì bọn họ đổi sang mang sô cô la.
Vì thế cô ta liền nói với Lý Hồng Kỳ, Lý Hồng Kỳ của gia đình làm công ăn lương tỏ vẻ ẻ mặt hâm mộ.
Vương Vệ Hồng đặc biệt thích Lý Hồng Kỳ cao hơn cô ta, song lại cúi đầu dùng ánh mắt hâm mộ lại khao khát này nhìn mình, cho nên càng nói càng đắc ý, còn cam đoan lần sau tặng cho cô sô cô la.
Lý Hồng Kỳ nghe nói như vậy cũng rất trượng nghĩa, bảo cô ta cứ trốn dưới tàng cây sam bên cạnh, tự mình cầm lá dưa cầm nước cho cô ta uống.
Cho nên Lý Hồng Kỳ nhìn thấy Vương Trung Cường xuất hiện ở chỗ này, bị mọi người vây quanh cũng rất kích động, giờ phút này nhìn thấy Vương Vệ Hồng lật cặp, càng theo bản năng nuốt nước bọt một chút, nhưng mơ hồ cũng cảm giác được, ánh mắt mọi người có chút kỳ quái.
Vương Trung Cường lại có chút cười không nổi, bắt đầu lo lắng.
Con bé Vệ Hồng kia kiêng kị nhất thân phận nông thôn của bản thân, chính mình cũng không ngờ rằng đoàn văn công bọn họ lại ở chỗ này, vốn muốn cho mọi người hâm mộ, nhưng nếu người của đoàn văn công biết thân phận của Vệ Hồng...
Hiện tại chỉ hận không thể nhanh chóng mang theo Ôn Tứ Nguyệt rời đi.
Nhưng mà người ta sợ cái gì, thì luôn đến cái đó.
Chỉ nghe thấy một âm thanh hưng phấn nhảy nhót từ bên ngoài đám người truyền tới, “Ba?”Trong khẩu khí mang theo chút bán tín bán nghi.
Vương Trung Cường xoay người, chống lại khuôn mặt vui mừng của Vương Vệ Hồng, Vương Vệ Hồng lập tức chạy về phía ông ta, làn váy xinh đẹp theo gió múa, cả người giống như một con bướm hoa.
Cô ta trực tiếp nhào vào lòng Vương Trung Cường, “Ba, thật sự là ba, sao ba lại tới nơi này? Ba đến gặp con ư?”
Nói xong, lại buông cổ Vương Trung Cường ra, đưa tay về phía ông ta.
Vương Trung Cường đầu óc đầy ong ong, nhất thời có chút không để ý tới tay cô ta duỗi về phía mình, chỉ thấy cô ta ngửa đầu hướng mình cười, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quà tặng đó? Ba, ba đến gặp con sẽ không đi tay không chứ?” Vương Vệ Hồng làm nũng, vừa bắt đầu lấy cặp của Vương Trung Cường, “Sô cô la giấu ở bên trong đúng không? Con vừa nói với Hồng Kỳ rằng ba luôn luôn bỏ sô cô la trong cặp để làm con bất ngờ.”
Bất ngờ thì chưa có, nhưng mà sợ hãi thì đầy một rổ rồi.
Đáng tiếc Vương Vệ Hồng đều trầm túc khi nhìn thấy Vương Trung Cường, cùng vui sướng tìm kiếm lễ vật, căn bản không chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn mình đã thay đổi rồi.
Vừa rồi khi cô ta và Lý Hồng Kỳ đi uống nước, liền nhớ tới mỗi lần ba hoặc anh trai đi đón mình tan học, đều mua cho mình nước ngọt.
Khi cô ta lớn hơn, thì bọn họ đổi sang mang sô cô la.
Vì thế cô ta liền nói với Lý Hồng Kỳ, Lý Hồng Kỳ của gia đình làm công ăn lương tỏ vẻ ẻ mặt hâm mộ.
Vương Vệ Hồng đặc biệt thích Lý Hồng Kỳ cao hơn cô ta, song lại cúi đầu dùng ánh mắt hâm mộ lại khao khát này nhìn mình, cho nên càng nói càng đắc ý, còn cam đoan lần sau tặng cho cô sô cô la.
Lý Hồng Kỳ nghe nói như vậy cũng rất trượng nghĩa, bảo cô ta cứ trốn dưới tàng cây sam bên cạnh, tự mình cầm lá dưa cầm nước cho cô ta uống.
Cho nên Lý Hồng Kỳ nhìn thấy Vương Trung Cường xuất hiện ở chỗ này, bị mọi người vây quanh cũng rất kích động, giờ phút này nhìn thấy Vương Vệ Hồng lật cặp, càng theo bản năng nuốt nước bọt một chút, nhưng mơ hồ cũng cảm giác được, ánh mắt mọi người có chút kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro