Nằm Mơ Đi
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Thì ra Vương Trung Cường hô, mọi người không hiểu lời này của Vương Trung Cường là có ý gì, thậm chí cho rằng ông ta là cha ruột của Tiêu Mạc Nhiên, là cha chồng Tứ Nguyệt mà thôi.
Nhưng hiện tại Lư Phả Tử vừa mở miệng, mọi người không khỏi đồng loạt nhìn Ôn Tứ Nguyệt, lại có người cảm thấy Ôn Tứ Nguyệt khẳng định không biết gì cả, liền đi hỏi ông Ôn.
Ông Ôn còn chưa kịp bận tâm giải thích, Lư Phả Tử kia liền giành trước nói: “Năm đó lúc cháu gái lão Ôn sinh ra đã bị ôm nhầm với con gái của Vương chủ nhiệm, Vương chủ nhiệm tự mình đến đón Tứ Nguyệt trở về thành hưởng phúc.”
Lư Phả Tử mở miệng ra là Vương chủ nhiệm, cũng không nói là chủ nhiệm gì, chỉ là mọi người nhìn Vương Trung Cường ăn mặc đàng hoàng, dưới cánh tay còn kẹp cặp, liền cho rằng là làm đại quan, một đám nhất thời hâm mộ Tứ Nguyệt không thôi.
Mà Vương Trung Cường dưới sự ủng hộ của mọi người đi đến chỗ Tứ Nguyệt, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Tứ Nguyệt, “Cha đến đón con trở về, đồ đạc cũng không cần thu dọn, đến nhà mẹ con mua lại cho con, mua giày da mua váy, chúng ta nhất định sẽ bù lại mọi thứ.”
Ông ta cười rất hiền ái, khẩu khí cũng rất chân thành tha thiết, nếu như không phải Ôn Tứ Nguyệt biết Vương Trung Cường vốn là người như thế nào, có thể sẽ tin những gì ông ta nói.
Điều này cũng khó trách lúc trước nguyên chủ sẽ theo ông ta về thành.
Ôn Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, lộ ra một nụ cười: “Về thì không cần trở về, muốn bồi thường cho tôi thì đưa phiếu lương thực cho tôi đi.” Huống chi cô đã kết hôn, muốn cô gả cho tên côn đồ kia hả, nằm mơ đi.
Mọi người nghe được lời này của cô, không khỏi cảm thấy cô đúng là người nông cạn, đừng nói là người nông thôn, cho dù thanh niên trí thức bóp nát đầu cũng muốn trở về thành, cô có cơ hội tốt như vậy vậy mà lại không quý trọng, mấy người đều thay cô sốt ruột.
Vương Trung Cường rất xác định nha đầu tướng mạo có năm phần thanh tú trước mắt này chính là con gái ruột thịt của mình, khẳng định không giả được. Chỉ là ngoài dự liệu, vậy mà lại xinh đẹp như vậy, chỉ là đáng tiếc từ nhỏ ở nông thôn, tay thô chân thô, không tinh xảo, bằng không ông ta đúng là có chút luyến tiếc tiện nghi tên côn đồ Lưu gia kia.
Nhưng hiện tại cũng không kịp thời gian bồi dưỡng, huống chi thật sự bồi dưỡng cô thành bộ dáng Vệ Hồng, lại không biết tốn bao nhiêu tiền cơ chứ? Lưu gia bên này cũng chờ không kịp.
Thì ra Vương Trung Cường hô, mọi người không hiểu lời này của Vương Trung Cường là có ý gì, thậm chí cho rằng ông ta là cha ruột của Tiêu Mạc Nhiên, là cha chồng Tứ Nguyệt mà thôi.
Nhưng hiện tại Lư Phả Tử vừa mở miệng, mọi người không khỏi đồng loạt nhìn Ôn Tứ Nguyệt, lại có người cảm thấy Ôn Tứ Nguyệt khẳng định không biết gì cả, liền đi hỏi ông Ôn.
Ông Ôn còn chưa kịp bận tâm giải thích, Lư Phả Tử kia liền giành trước nói: “Năm đó lúc cháu gái lão Ôn sinh ra đã bị ôm nhầm với con gái của Vương chủ nhiệm, Vương chủ nhiệm tự mình đến đón Tứ Nguyệt trở về thành hưởng phúc.”
Lư Phả Tử mở miệng ra là Vương chủ nhiệm, cũng không nói là chủ nhiệm gì, chỉ là mọi người nhìn Vương Trung Cường ăn mặc đàng hoàng, dưới cánh tay còn kẹp cặp, liền cho rằng là làm đại quan, một đám nhất thời hâm mộ Tứ Nguyệt không thôi.
Mà Vương Trung Cường dưới sự ủng hộ của mọi người đi đến chỗ Tứ Nguyệt, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Tứ Nguyệt, “Cha đến đón con trở về, đồ đạc cũng không cần thu dọn, đến nhà mẹ con mua lại cho con, mua giày da mua váy, chúng ta nhất định sẽ bù lại mọi thứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta cười rất hiền ái, khẩu khí cũng rất chân thành tha thiết, nếu như không phải Ôn Tứ Nguyệt biết Vương Trung Cường vốn là người như thế nào, có thể sẽ tin những gì ông ta nói.
Điều này cũng khó trách lúc trước nguyên chủ sẽ theo ông ta về thành.
Ôn Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, lộ ra một nụ cười: “Về thì không cần trở về, muốn bồi thường cho tôi thì đưa phiếu lương thực cho tôi đi.” Huống chi cô đã kết hôn, muốn cô gả cho tên côn đồ kia hả, nằm mơ đi.
Mọi người nghe được lời này của cô, không khỏi cảm thấy cô đúng là người nông cạn, đừng nói là người nông thôn, cho dù thanh niên trí thức bóp nát đầu cũng muốn trở về thành, cô có cơ hội tốt như vậy vậy mà lại không quý trọng, mấy người đều thay cô sốt ruột.
Vương Trung Cường rất xác định nha đầu tướng mạo có năm phần thanh tú trước mắt này chính là con gái ruột thịt của mình, khẳng định không giả được. Chỉ là ngoài dự liệu, vậy mà lại xinh đẹp như vậy, chỉ là đáng tiếc từ nhỏ ở nông thôn, tay thô chân thô, không tinh xảo, bằng không ông ta đúng là có chút luyến tiếc tiện nghi tên côn đồ Lưu gia kia.
Nhưng hiện tại cũng không kịp thời gian bồi dưỡng, huống chi thật sự bồi dưỡng cô thành bộ dáng Vệ Hồng, lại không biết tốn bao nhiêu tiền cơ chứ? Lưu gia bên này cũng chờ không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro