Tài Năng Vẫn Cò...
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
“Gia phụ tuy rằng giảng dạy ở khoa văn học Yến Đại, nhưng tổ phụ gia tương đối thích lịch sử Tây Nam, trước kia từng tới nơi này, đối với văn hóa địa phương hiểu biết rất thấu triệt, tư liệu văn học cũng thu thập không ít, nhưng tôi cũng không xác định ngôi mộ nhà Thanh này có phải ngôi mộ mà mọi người muốn tìm hay không.” Tiêu Mạc Nhiên nói chuyện đồng thời chỉ vị trí đại khái.
Còn chỉ vào một vòng ruộng nước này, “Dựa theo tư liệu ghi lại, trên đó một mảnh này nguyên lai là một cái ao, sau đó tập thể lớn cải tạo ruộng bậc thang, đào cho, cho nên vị trí chính xác ta cũng nhớ không rõ lắm.”
Nhưng đối phương cảm thấy vị trí này đã rất chính xác, lập tức đi liên lạc với đại đội trưởng.
Rất nhanh tất cả mọi người vốn đang ở trong ruộng đều bị triệu tập tới, đi đào khối ruộng nước tiêu Mạc Nhiên chỉ, cũng coi như được công điểm, mọi người đào đến tự nhiên hăng hái.
Nhiều người sức lớn, trời chưa kịp tối đã đào được tấm bia bị chôn vùi ở phía dưới.
Mấy người trong thành kia xóa đi keo dán phía trên, chính là tên lão tổ tông bọn họ, vì thế kích động nắm chặt hai tay Tiêu Mạc Nhiên cảm tạ.
Đêm đó Tiêu Mạc Nhiên cũng được mời đến nhà đại đội trưởng, nghe nói còn mua một đĩa thịt từ căn tin trên kim ngư loan trấn trở về.
Tất cả mọi người đều tràn đầy ghen tị, một lần nữa chứng minh rằng kiến thức là sức mạnh.
Mà Ôn Tứ Nguyệt ăn cơm xong, lại có chút lo lắng Tiêu Mạc Nhiên này có thể đáng tin cậy hút được hay không? Cô nghe người ta nói cha Tiêu Mạc Nhiên là giáo sư đại học kinh thành, trong lòng nhịn không được nghĩ tên này đúng là biết khoác lác. Chính mình là bảo anh cứ bịa thôi, nhưng cũng không nghĩ tới anh lại không đáng tin cậy như vậy.
Đợi đến khi mặt trăng sắp lên cao, trong tiếng kêu ùn son đan xen bốn phía, Tiêu Mạc Nhiên rốt cuộc đã trở lại.
Nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt ngồi dưới tàng cây hoa quế trong viện chờ mình, anh vội vàng lấy lòng đưa phiếu lương thực ba trăm cân trong tay lên, “Cho cô này.”
Hoàn toàn không còn dáng vẻ tiêu sái trước mặt đám người Hàn bí thư.
Phía dưới ánh trăng, Ôn Tứ Nguyệt chỉ nhìn người đàn ông xinh đẹp này lấy lòng, trong lòng có chút tự trách, người ta nhu thuận như vậy, mình làm sao có thể hoài nghi anh chứ? Lại nhìn thấy phiếu lương thực ghi rõ ba trăm cân, lập tức vui mừng không thôi, “Ngày mai không cần ăn cháo rồi.”
Đem phiếu lương thực gói vào khăn tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên còn đang nhìn mình, lầm tưởng anh muốn chỗ tốt, liền nói: “Ngay cả bát đũa mà anh cũng không mang theo, mình làm gì được, phải ăn theo lượng cơm nhà tôi, phần ăn của anh tôi sẽ không độc hiếm.”
Tiêu Mạc Nhiên đâu có ý tứ này, việc anh muốn nói là đoàn người Hàn bí thư ngày hôm nay lại cho anh một vé xe đạp. Nhưng anh cảm thấy trên cái núi này đâu cần xe đẹp, thật ra là muốn hỏi Ôn Tứ Nguyệt đổi thành cái gì cho tốt ấy chứ
“Gia phụ tuy rằng giảng dạy ở khoa văn học Yến Đại, nhưng tổ phụ gia tương đối thích lịch sử Tây Nam, trước kia từng tới nơi này, đối với văn hóa địa phương hiểu biết rất thấu triệt, tư liệu văn học cũng thu thập không ít, nhưng tôi cũng không xác định ngôi mộ nhà Thanh này có phải ngôi mộ mà mọi người muốn tìm hay không.” Tiêu Mạc Nhiên nói chuyện đồng thời chỉ vị trí đại khái.
Còn chỉ vào một vòng ruộng nước này, “Dựa theo tư liệu ghi lại, trên đó một mảnh này nguyên lai là một cái ao, sau đó tập thể lớn cải tạo ruộng bậc thang, đào cho, cho nên vị trí chính xác ta cũng nhớ không rõ lắm.”
Nhưng đối phương cảm thấy vị trí này đã rất chính xác, lập tức đi liên lạc với đại đội trưởng.
Rất nhanh tất cả mọi người vốn đang ở trong ruộng đều bị triệu tập tới, đi đào khối ruộng nước tiêu Mạc Nhiên chỉ, cũng coi như được công điểm, mọi người đào đến tự nhiên hăng hái.
Nhiều người sức lớn, trời chưa kịp tối đã đào được tấm bia bị chôn vùi ở phía dưới.
Mấy người trong thành kia xóa đi keo dán phía trên, chính là tên lão tổ tông bọn họ, vì thế kích động nắm chặt hai tay Tiêu Mạc Nhiên cảm tạ.
Đêm đó Tiêu Mạc Nhiên cũng được mời đến nhà đại đội trưởng, nghe nói còn mua một đĩa thịt từ căn tin trên kim ngư loan trấn trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả mọi người đều tràn đầy ghen tị, một lần nữa chứng minh rằng kiến thức là sức mạnh.
Mà Ôn Tứ Nguyệt ăn cơm xong, lại có chút lo lắng Tiêu Mạc Nhiên này có thể đáng tin cậy hút được hay không? Cô nghe người ta nói cha Tiêu Mạc Nhiên là giáo sư đại học kinh thành, trong lòng nhịn không được nghĩ tên này đúng là biết khoác lác. Chính mình là bảo anh cứ bịa thôi, nhưng cũng không nghĩ tới anh lại không đáng tin cậy như vậy.
Đợi đến khi mặt trăng sắp lên cao, trong tiếng kêu ùn son đan xen bốn phía, Tiêu Mạc Nhiên rốt cuộc đã trở lại.
Nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt ngồi dưới tàng cây hoa quế trong viện chờ mình, anh vội vàng lấy lòng đưa phiếu lương thực ba trăm cân trong tay lên, “Cho cô này.”
Hoàn toàn không còn dáng vẻ tiêu sái trước mặt đám người Hàn bí thư.
Phía dưới ánh trăng, Ôn Tứ Nguyệt chỉ nhìn người đàn ông xinh đẹp này lấy lòng, trong lòng có chút tự trách, người ta nhu thuận như vậy, mình làm sao có thể hoài nghi anh chứ? Lại nhìn thấy phiếu lương thực ghi rõ ba trăm cân, lập tức vui mừng không thôi, “Ngày mai không cần ăn cháo rồi.”
Đem phiếu lương thực gói vào khăn tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên còn đang nhìn mình, lầm tưởng anh muốn chỗ tốt, liền nói: “Ngay cả bát đũa mà anh cũng không mang theo, mình làm gì được, phải ăn theo lượng cơm nhà tôi, phần ăn của anh tôi sẽ không độc hiếm.”
Tiêu Mạc Nhiên đâu có ý tứ này, việc anh muốn nói là đoàn người Hàn bí thư ngày hôm nay lại cho anh một vé xe đạp. Nhưng anh cảm thấy trên cái núi này đâu cần xe đẹp, thật ra là muốn hỏi Ôn Tứ Nguyệt đổi thành cái gì cho tốt ấy chứ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro