Trúng Độc?
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Anh cao lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người của đoàn văn công cơ hồ đều ở chỗ này, bọn họ trong chốc lát còn phải hỗ trợ thu dọn.
Thế là anh liền nói: “Bọn họ vẫn chưa đi đâu, cô đi xem một lượt đi.”
Ôn Tứ Nguyệt gất đầu, hai người không dấu vết đi một vòng trong đám người, còn hỗ trợ thu thập một chút, chờ xem xong, đến một nơi không có người.
“Ngoại trừ Trình phó đoàn trưởng và Tiểu Dư, tất cả đều có.”
Tiêu Mạc Nhiên nghe nói như vậy, lập tức liền có kết luận, “Đường đi Ngân Châu thôn rất gập ghềnh, xe là không qua được, cho nên ngoại trừ sạt lở sẽ tạo thành ngoài ý muốn ra, tôi tạm thời nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho bọn họ toàn bộ mất mạng.”
Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút, “Đương nhiên, còn có một loại khả năng, chính là trúng độc. Chỉ là cứ như vậy, Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư chắc chắn bị hiềm nghi.”
Ôn Tứ Nguyệt thật sự rất thích Tiêu Mạc Nhiên, không chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ này của anh, quan trọng hơn là suy nghĩ của anh rõ ràng có trật tự, có thể nói trúng vấn đề.
Cũng rất đồng ý lời của Tiêu Mạc Nhiên, “Chỉ là đoán được những khả năng này, thì ũng vô dụng.”
“Làm sao lại vô dụng?” Anh nhanh chóng bàn bạc với Ôn Tứ Nguyệt, ngày mai anh sẽ cùng đám người Đinh Dung Sơn tới chỗ đại đội trưởng xin nghỉ, nói đi trong trấn mua vài thứ.
Sau đó chạy tới trước đội ngũ đoàn văn công, nếu trên đường đến thôn Ngân Châu thật sự có khả năng gặp phải đoạn đường sạt lở đất đá, thì sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ.
Đây tuyệt đối không phải là biện pháp tốt gì, còn phải chậm trễ việc kiếm công điểm, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Ôn Tứ Nguyệt gật gật đầu, “Ngày mai tôi đưa cho bọn họ chút bánh canh cốc, nhân cơ hội kiểm tra một lần, chính tôi cũng xin nghỉ.”
Sau khi thương nghị moi chuyện, cô về nhà trước, Tiêu Mạc Nhiên thì đi chào hỏi bọn Đinh Dung Sơn, sau đó lại đến nhà đại đội trưởng xin nghỉ.
Về nhà cô giải thích chuyện ngày hôm nay xin nghỉ đi trấn với Ôn Quýt Cảnh.
Ôn Quýt Cảnh đương nhiên không hoài nghi, nhưng lại bị Ông Ôn gọi vào phòng, “Cháu muốn làm gì?”
Ông Ôn biểu tình rất nghiêm túc, làm cho Ôn Tứ Nguyệt bỗng nhiên ý thức được ông nội rất có khả năng cũng nhìn ra manh mối, vì thế thăm dò hỏi: “Ông nội? Không thể giải quyết chuyện đó sao?”
Quả nhiên, chỉ nghe ông Ôn vẻ mặt kiên quyết nói: “Khẳng định không thể .”
Anh cao lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người của đoàn văn công cơ hồ đều ở chỗ này, bọn họ trong chốc lát còn phải hỗ trợ thu dọn.
Thế là anh liền nói: “Bọn họ vẫn chưa đi đâu, cô đi xem một lượt đi.”
Ôn Tứ Nguyệt gất đầu, hai người không dấu vết đi một vòng trong đám người, còn hỗ trợ thu thập một chút, chờ xem xong, đến một nơi không có người.
“Ngoại trừ Trình phó đoàn trưởng và Tiểu Dư, tất cả đều có.”
Tiêu Mạc Nhiên nghe nói như vậy, lập tức liền có kết luận, “Đường đi Ngân Châu thôn rất gập ghềnh, xe là không qua được, cho nên ngoại trừ sạt lở sẽ tạo thành ngoài ý muốn ra, tôi tạm thời nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho bọn họ toàn bộ mất mạng.”
Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút, “Đương nhiên, còn có một loại khả năng, chính là trúng độc. Chỉ là cứ như vậy, Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư chắc chắn bị hiềm nghi.”
Ôn Tứ Nguyệt thật sự rất thích Tiêu Mạc Nhiên, không chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ này của anh, quan trọng hơn là suy nghĩ của anh rõ ràng có trật tự, có thể nói trúng vấn đề.
Cũng rất đồng ý lời của Tiêu Mạc Nhiên, “Chỉ là đoán được những khả năng này, thì ũng vô dụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm sao lại vô dụng?” Anh nhanh chóng bàn bạc với Ôn Tứ Nguyệt, ngày mai anh sẽ cùng đám người Đinh Dung Sơn tới chỗ đại đội trưởng xin nghỉ, nói đi trong trấn mua vài thứ.
Sau đó chạy tới trước đội ngũ đoàn văn công, nếu trên đường đến thôn Ngân Châu thật sự có khả năng gặp phải đoạn đường sạt lở đất đá, thì sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ.
Đây tuyệt đối không phải là biện pháp tốt gì, còn phải chậm trễ việc kiếm công điểm, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Ôn Tứ Nguyệt gật gật đầu, “Ngày mai tôi đưa cho bọn họ chút bánh canh cốc, nhân cơ hội kiểm tra một lần, chính tôi cũng xin nghỉ.”
Sau khi thương nghị moi chuyện, cô về nhà trước, Tiêu Mạc Nhiên thì đi chào hỏi bọn Đinh Dung Sơn, sau đó lại đến nhà đại đội trưởng xin nghỉ.
Về nhà cô giải thích chuyện ngày hôm nay xin nghỉ đi trấn với Ôn Quýt Cảnh.
Ôn Quýt Cảnh đương nhiên không hoài nghi, nhưng lại bị Ông Ôn gọi vào phòng, “Cháu muốn làm gì?”
Ông Ôn biểu tình rất nghiêm túc, làm cho Ôn Tứ Nguyệt bỗng nhiên ý thức được ông nội rất có khả năng cũng nhìn ra manh mối, vì thế thăm dò hỏi: “Ông nội? Không thể giải quyết chuyện đó sao?”
Quả nhiên, chỉ nghe ông Ôn vẻ mặt kiên quyết nói: “Khẳng định không thể .”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro