Niên Đại Văn Nàng Dâu Kiều Mềm Trọng Sinh
Mãn Hạn Tù (2)
Khương Ti Chử Tửu
2024-07-27 00:40:27
Tô Minh Tây bò dậy, nhìn thẳng vào Vệ Bình Xuyên, sau đó liếc nhìn đôi chân dài khỏe mạnh của anh. Vệ Bình Xuyên của năm nay còn rất trẻ, bị con gái nhà người ta nhìn chằm chằm liền đỏ mặt.
Ngay khi mặt Vệ Bình Xuyên sắp đỏ như máu, Tô Minh Tây lên tiếng: "Em không quan tâm anh có danh tiếng gì, nhưng nhà em chỉ có mình em là con gái độc nhất, anh muốn cưới em, thì phải ở rể nhà họ Tô."
Mẹ của Tô Minh Tây cả đời chỉ có mỗi mình cô là con gái, điều này là sự thật.
Vệ Bình Xuyên đỏ mặt tim đập nhanh, nhận ra cô gái không có ý đùa, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Tô Minh Tây bật cười. Kiếp trước cô không trả lời, anh xấu hổ bỏ chạy. Kiếp này cô đã trả lời rồi, sao anh vẫn chạy thế? Miệng thì nói thích, đến lúc thật sự đối mặt lại sợ hãi bỏ đi.
Cô liếc mắt nhìn thấy bóng người lén lút sau con đập, đó là tên du côn biệt danh Nhị Cẩu Tử. Kiếp trước chính anh ta đã lan truyền tin đồn thất thiệt, nói Vệ Bình Xuyên nhân lúc cô gặp nạn mà giở trò đồi bại, khiến anh mất việc ở đội vận tải.
Tô Minh Tây tạm thời không để ý đến Nhị Cẩu Tử, cô phải về nhà trước đã.
Hôm nay, Nhiêu Lệ Hoa sẽ dẫn về nhà một cô gái trạc tuổi cô, tên là Thư Vị Lai.
Nhiêu Lệ Hoa sẽ nói với cô rằng đó là em họ ở quê lên, sau này sẽ ở lại nhà, bảo cô quay lại trường học tiếp tục học, công việc ở đội vận tải để em họ làm thay.
Nhiêu Lệ Hoa từ khi Tô Minh Tây bảy, tám tuổi đã bắt cô làm hết việc nhà, trong khi em gái ruột Tô Cảnh Châu nhỏ hơn cô một tuổi lại chẳng phải động tay động chân vào việc gì. Ngay cả người em họ ở quê lên cũng được đối xử tốt hơn cô.
Mãi đến khi ra tù, cô mới biết được sự thật, cô và Thư Vị Lai đã bị tráo đổi từ lúc mới sinh. Thư Vị Lai không phải em họ gì cả, mà chính là con gái ruột của Nhiêu Lệ Hoa.
Mọi chuyện bắt nguồn từ mười tám năm trước, Nhiêu Lệ Hoa thời con gái là công nhân gương mẫu của đội vận tải thành phố Nham. Khi mang thai, bà ta vẫn theo xe chở hàng, không chịu chuyển sang bộ phận hậu cần. Chuyến chở hàng cuối cùng trước khi nghỉ sinh, bà ta bị kẹt lại ba tháng ở nhà dân do mưa lũ.
Nhà dân đó cũng có một người phụ nữ mang thai sắp đến ngày sinh nở. Đêm hôm đó, bà đỡ bận rộn đỡ đẻ cho cả hai sản phụ, Tô Minh Tây và Thư Vị Lai chào đời cùng một lúc. Sáng hôm sau, mọi người đều ngỡ ngàng, không ai phân biệt được đâu mới là con mình.
Nhiêu Lệ Hoa dựa vào cảm tính, bế đứa bé trông khỏe mạnh và giống mình hơn là Tô Minh Tây về nhà. Không ngờ, Tô Minh Tây càng lớn càng không giống bà ta, đến năm bảy, tám tuổi, bà ta bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ ở quê mới là con ruột của mình.
Nhiêu Lệ Hoa tìm về quê, nhìn đứa trẻ nhà đó không xinh xắn, lanh lợi bằng Tô Minh Tây, đã học lớp hai rồi mà phép cộng trừ trong phạm vi mười còn không biết tính, lại nghĩ đến Tô Minh Tây mỗi lần thi đều đứng đầu toàn trường, mang lại cho mình biết bao nhiêu hãnh diện, bà ta lại gạt bỏ ý định đổi lại con.
Cho đến mấy ngày trước, Thư Vị Lai tự mình tìm đến, muốn nhận lại mẹ ruột.
Ngay khi mặt Vệ Bình Xuyên sắp đỏ như máu, Tô Minh Tây lên tiếng: "Em không quan tâm anh có danh tiếng gì, nhưng nhà em chỉ có mình em là con gái độc nhất, anh muốn cưới em, thì phải ở rể nhà họ Tô."
Mẹ của Tô Minh Tây cả đời chỉ có mỗi mình cô là con gái, điều này là sự thật.
Vệ Bình Xuyên đỏ mặt tim đập nhanh, nhận ra cô gái không có ý đùa, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Tô Minh Tây bật cười. Kiếp trước cô không trả lời, anh xấu hổ bỏ chạy. Kiếp này cô đã trả lời rồi, sao anh vẫn chạy thế? Miệng thì nói thích, đến lúc thật sự đối mặt lại sợ hãi bỏ đi.
Cô liếc mắt nhìn thấy bóng người lén lút sau con đập, đó là tên du côn biệt danh Nhị Cẩu Tử. Kiếp trước chính anh ta đã lan truyền tin đồn thất thiệt, nói Vệ Bình Xuyên nhân lúc cô gặp nạn mà giở trò đồi bại, khiến anh mất việc ở đội vận tải.
Tô Minh Tây tạm thời không để ý đến Nhị Cẩu Tử, cô phải về nhà trước đã.
Hôm nay, Nhiêu Lệ Hoa sẽ dẫn về nhà một cô gái trạc tuổi cô, tên là Thư Vị Lai.
Nhiêu Lệ Hoa sẽ nói với cô rằng đó là em họ ở quê lên, sau này sẽ ở lại nhà, bảo cô quay lại trường học tiếp tục học, công việc ở đội vận tải để em họ làm thay.
Nhiêu Lệ Hoa từ khi Tô Minh Tây bảy, tám tuổi đã bắt cô làm hết việc nhà, trong khi em gái ruột Tô Cảnh Châu nhỏ hơn cô một tuổi lại chẳng phải động tay động chân vào việc gì. Ngay cả người em họ ở quê lên cũng được đối xử tốt hơn cô.
Mãi đến khi ra tù, cô mới biết được sự thật, cô và Thư Vị Lai đã bị tráo đổi từ lúc mới sinh. Thư Vị Lai không phải em họ gì cả, mà chính là con gái ruột của Nhiêu Lệ Hoa.
Mọi chuyện bắt nguồn từ mười tám năm trước, Nhiêu Lệ Hoa thời con gái là công nhân gương mẫu của đội vận tải thành phố Nham. Khi mang thai, bà ta vẫn theo xe chở hàng, không chịu chuyển sang bộ phận hậu cần. Chuyến chở hàng cuối cùng trước khi nghỉ sinh, bà ta bị kẹt lại ba tháng ở nhà dân do mưa lũ.
Nhà dân đó cũng có một người phụ nữ mang thai sắp đến ngày sinh nở. Đêm hôm đó, bà đỡ bận rộn đỡ đẻ cho cả hai sản phụ, Tô Minh Tây và Thư Vị Lai chào đời cùng một lúc. Sáng hôm sau, mọi người đều ngỡ ngàng, không ai phân biệt được đâu mới là con mình.
Nhiêu Lệ Hoa dựa vào cảm tính, bế đứa bé trông khỏe mạnh và giống mình hơn là Tô Minh Tây về nhà. Không ngờ, Tô Minh Tây càng lớn càng không giống bà ta, đến năm bảy, tám tuổi, bà ta bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ ở quê mới là con ruột của mình.
Nhiêu Lệ Hoa tìm về quê, nhìn đứa trẻ nhà đó không xinh xắn, lanh lợi bằng Tô Minh Tây, đã học lớp hai rồi mà phép cộng trừ trong phạm vi mười còn không biết tính, lại nghĩ đến Tô Minh Tây mỗi lần thi đều đứng đầu toàn trường, mang lại cho mình biết bao nhiêu hãnh diện, bà ta lại gạt bỏ ý định đổi lại con.
Cho đến mấy ngày trước, Thư Vị Lai tự mình tìm đến, muốn nhận lại mẹ ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro