GẶP LẠI
2024-10-28 15:46:41
Cổ phần của Cố thị thật sự không dễ để thu mua, Nhược Vy ngồi trên bàn hai tay xoa nhẹ mi can. Im lặng một lát cô mới cho trợ lý Vương ra ngoài để mình nghỉ ngơi một chút.
Đến tận chiều tối, cô quyết định gọi cho trợ lý Vương soạn một hợp đồng với Cố thị. Xem ra chỉ còn cách hợp tác thì cô mới có thể bước chân vào Cố thị để thăm dò tin tức. Nghĩ đến mỗi ngày đều gặp mặt anh, Nhược Vy bỗng chốc lại nở nụ cười mà không hề hay biết. Bước xuống sảnh lớn công ty, cô đắn đo một lát cuối cùng nhấc máy gọi cho Trịnh Khải.
-Cũng đến lúc nên gặp nhau rồi, nhân duyên của tôi! Hmm, anh có nhớ tôi không nhỉ?
Trịnh Khải bên này vẫn còn xoay mòng với mớ giấy tờ và số liệu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh khẽ chau mày đưa tay vớ lấy điện thoại ở góc bàn, cũng chẳng xem là ai mà trực tiếp bắt máy.
-Alo?
"Đi ăn cùng nhau không?"
Lúc này anh mới chau mày đưa điện thoại xuống nhìn số máy. Anh không lưu số cô, giọng nói qua điện thoại lại có chút khác lạ khiến anh khó hiểu, đưa điện thoại lại bên tai. Một tay giữ điện thoại tay kia vẫn đều đều lật từng trang tài liệu.
-Ai vậy?
"Yaa! Anh không lưu số tôi đấy à?"
Trịnh Khải dừng hành động lật tài liệu, lúc này mới nhớ ra cô mà bật cười. Anh không vội mà từ tốn lên tiếng chọc ghẹo cô.
-Là ai vậy?
Ái Nhược Vy đầu như muốn bốc khói, tức đến mức dậm chân hét lớn.
-Này, anh muốn chết không? Sao dám không nhớ ra tôi chứ!
Cố Trịnh Khải không nén tiếng cười, anh đóng tài liệu lại đặt vào góc bàn, nghiêm túc nói chuyện với cô.
-Xin lỗi, có gì không?
"Anh còn cười được, tôi đói quá… có thể đi ăn cùng nhau không?"
Trịnh Khải nhướn mày hỏi.
-Tại sao cô không đi một mình mà phải rủ tôi theo?
Nhược Vy tỉnh bơ đáp:
"Tại không có người bóc tôm cho tôi.”
Trịnh Khải lập tức đen mặt lại khi nghe câu trả lời của cô. Là chủ tịch của tập đoàn Cố Thị, anh cao cao tại thượng trong mắt bao nhiêu người lại chỉ trở thành một cái máy bóc tôm trong mắt cô?
Đóng tệp tài liệu lại anh nhàn nhạt lên tiếng
-Nhưng tôi không hứng thú ăn cùng cô.
"Đi mà, tôi đang thật sự rất đói đó. Không lẽ anh nỡ để một cô gái ốm yếu gầy mòn đứng đây đợi chết đói?"
-Vốn dĩ cô chết cũng đâu liên quan tới tôi.
"Hừm, anh đích thị là rất vô lương tâm đấy!!"
Trịnh Khải nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ như suy tư gì đó lại không nói thêm bất cứ câu nào. Nhược Vy bên kia không nghe thấy câu trả lời từ anh liền nổi đóa.
"Anh đúng là đồ vô lương tâm, thiếu đạo đức mà!!"
-Đang ở đâu?
"Hả?"
Trịnh Khải thở dài lặp lại câu hỏi một lần nữa.
-Tôi hỏi cô đang ở đâu.
-Ừm đứng trước công ty của tôi tại chi nhánh 2.
-Ừa.
Nói rồi anh tắt máy, Nhược Vy chau mày khó chịu.
(Như vậy là đi hay không đi?)
Cô ngây người ra đó cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng đợi anh. Khoảng tầm 15 phút sau đó, chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại trước cửa công ty cô.
Nhược Vy thấy anh bước xuống liền khẽ cười chạy lại .
-Tôi biết là anh sẽ không nỡ để một cô gái xinh đẹp như tôi chết đói mà.
-Chỗ nào xinh đẹp?
-Này, anh đừng câu trước câu sau là dè bĩu tôi nha.
Anh nhướn vai mở cửa xe cho cô, Nhược Vy vui vẻ ngồi vào phó lái. Đợi khi anh lên xe mới hào hứng quay qua anh.
-Mình đi ăn tôm nướng muối ớt nhé.
-Địa chỉ?
-Đi theo lời tôi nói là được.
Trịnh Khải im lặng đánh tay lái chạy vào làn đường lớn, xe đi nhanh nhưng lại rất ổn định hệt như tính cách của người cầm lái.
Nhược Vy chỉ anh lái xe đến một quán nhậu bình dân. Mùi tôm nướng phảng phất quanh đầu mũi khiến cô chun mũi lại hít sâu.
-Eo ơi sao có thể thơm đến thế này nhỉ? Làm thêm cốc bia thì quá xá! Hôm nay không nhậu thì quá uổng rồi!
-Cô có vẻ rất thích nhậu, sau này có chồng thì anh ta cũng không sợ buồn vì không có bạn nhậu rồi.
Nghe Trịnh Khải nói thế Nhã Vy bèn cười phá lên nửa thật nửa đùa đáp:
-Haha vậy anh cưới tôi đi, đảm bảo không buồn vì có tôi làm bạn nhậu chân chính của anh.
Anh nhếch môi đưa tay vớ nĩa và đũa lau đi vì sợ chúng bám bụi, câu nói vừa rồi của cô chính là chẳng lọt lấy một dấu câu vào tai anh.
Nhược Vy bĩu môi liếc xéo anh.
-Anh không thấy cưới tôi lời thế sao? Vậy còn lơ tôi? Đồ xấu tính.
-Tôi không thích nhậu!!
Câu nói này thật sự đánh gãy cảm xúc của cô đấy. Mặt cô nhanh chóng đen lại chép môi.
-Không thích thì thôi.
Đến tận chiều tối, cô quyết định gọi cho trợ lý Vương soạn một hợp đồng với Cố thị. Xem ra chỉ còn cách hợp tác thì cô mới có thể bước chân vào Cố thị để thăm dò tin tức. Nghĩ đến mỗi ngày đều gặp mặt anh, Nhược Vy bỗng chốc lại nở nụ cười mà không hề hay biết. Bước xuống sảnh lớn công ty, cô đắn đo một lát cuối cùng nhấc máy gọi cho Trịnh Khải.
-Cũng đến lúc nên gặp nhau rồi, nhân duyên của tôi! Hmm, anh có nhớ tôi không nhỉ?
Trịnh Khải bên này vẫn còn xoay mòng với mớ giấy tờ và số liệu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh khẽ chau mày đưa tay vớ lấy điện thoại ở góc bàn, cũng chẳng xem là ai mà trực tiếp bắt máy.
-Alo?
"Đi ăn cùng nhau không?"
Lúc này anh mới chau mày đưa điện thoại xuống nhìn số máy. Anh không lưu số cô, giọng nói qua điện thoại lại có chút khác lạ khiến anh khó hiểu, đưa điện thoại lại bên tai. Một tay giữ điện thoại tay kia vẫn đều đều lật từng trang tài liệu.
-Ai vậy?
"Yaa! Anh không lưu số tôi đấy à?"
Trịnh Khải dừng hành động lật tài liệu, lúc này mới nhớ ra cô mà bật cười. Anh không vội mà từ tốn lên tiếng chọc ghẹo cô.
-Là ai vậy?
Ái Nhược Vy đầu như muốn bốc khói, tức đến mức dậm chân hét lớn.
-Này, anh muốn chết không? Sao dám không nhớ ra tôi chứ!
Cố Trịnh Khải không nén tiếng cười, anh đóng tài liệu lại đặt vào góc bàn, nghiêm túc nói chuyện với cô.
-Xin lỗi, có gì không?
"Anh còn cười được, tôi đói quá… có thể đi ăn cùng nhau không?"
Trịnh Khải nhướn mày hỏi.
-Tại sao cô không đi một mình mà phải rủ tôi theo?
Nhược Vy tỉnh bơ đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại không có người bóc tôm cho tôi.”
Trịnh Khải lập tức đen mặt lại khi nghe câu trả lời của cô. Là chủ tịch của tập đoàn Cố Thị, anh cao cao tại thượng trong mắt bao nhiêu người lại chỉ trở thành một cái máy bóc tôm trong mắt cô?
Đóng tệp tài liệu lại anh nhàn nhạt lên tiếng
-Nhưng tôi không hứng thú ăn cùng cô.
"Đi mà, tôi đang thật sự rất đói đó. Không lẽ anh nỡ để một cô gái ốm yếu gầy mòn đứng đây đợi chết đói?"
-Vốn dĩ cô chết cũng đâu liên quan tới tôi.
"Hừm, anh đích thị là rất vô lương tâm đấy!!"
Trịnh Khải nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ như suy tư gì đó lại không nói thêm bất cứ câu nào. Nhược Vy bên kia không nghe thấy câu trả lời từ anh liền nổi đóa.
"Anh đúng là đồ vô lương tâm, thiếu đạo đức mà!!"
-Đang ở đâu?
"Hả?"
Trịnh Khải thở dài lặp lại câu hỏi một lần nữa.
-Tôi hỏi cô đang ở đâu.
-Ừm đứng trước công ty của tôi tại chi nhánh 2.
-Ừa.
Nói rồi anh tắt máy, Nhược Vy chau mày khó chịu.
(Như vậy là đi hay không đi?)
Cô ngây người ra đó cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng đợi anh. Khoảng tầm 15 phút sau đó, chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại trước cửa công ty cô.
Nhược Vy thấy anh bước xuống liền khẽ cười chạy lại .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Tôi biết là anh sẽ không nỡ để một cô gái xinh đẹp như tôi chết đói mà.
-Chỗ nào xinh đẹp?
-Này, anh đừng câu trước câu sau là dè bĩu tôi nha.
Anh nhướn vai mở cửa xe cho cô, Nhược Vy vui vẻ ngồi vào phó lái. Đợi khi anh lên xe mới hào hứng quay qua anh.
-Mình đi ăn tôm nướng muối ớt nhé.
-Địa chỉ?
-Đi theo lời tôi nói là được.
Trịnh Khải im lặng đánh tay lái chạy vào làn đường lớn, xe đi nhanh nhưng lại rất ổn định hệt như tính cách của người cầm lái.
Nhược Vy chỉ anh lái xe đến một quán nhậu bình dân. Mùi tôm nướng phảng phất quanh đầu mũi khiến cô chun mũi lại hít sâu.
-Eo ơi sao có thể thơm đến thế này nhỉ? Làm thêm cốc bia thì quá xá! Hôm nay không nhậu thì quá uổng rồi!
-Cô có vẻ rất thích nhậu, sau này có chồng thì anh ta cũng không sợ buồn vì không có bạn nhậu rồi.
Nghe Trịnh Khải nói thế Nhã Vy bèn cười phá lên nửa thật nửa đùa đáp:
-Haha vậy anh cưới tôi đi, đảm bảo không buồn vì có tôi làm bạn nhậu chân chính của anh.
Anh nhếch môi đưa tay vớ nĩa và đũa lau đi vì sợ chúng bám bụi, câu nói vừa rồi của cô chính là chẳng lọt lấy một dấu câu vào tai anh.
Nhược Vy bĩu môi liếc xéo anh.
-Anh không thấy cưới tôi lời thế sao? Vậy còn lơ tôi? Đồ xấu tính.
-Tôi không thích nhậu!!
Câu nói này thật sự đánh gãy cảm xúc của cô đấy. Mặt cô nhanh chóng đen lại chép môi.
-Không thích thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro