Nỗi Đau Kẻ Yếu Thế: Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ
Apocalypse (4)
Tlucc
2024-07-13 05:07:39
“Cậu đã bình tĩnh lại chưa?”
Với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, Ria vỗ nhẹ vào lưng Yunika và xoa dịu cô.
Mặt Yunika đỏ bừng vì cô khá xấu hổ khi kêu cứu.
Cô sợ rằng nếu một người sợ hãi chơi Apocalypse, người đó có thể phải đối mặt với sự xấu xí của những người chơi đi lạc.
“....Tôi nên nói thế nào đây, tại sao các cậu lại ở đây?”
Cô hơi lo lắng vì họ chưa bao giờ nói chuyện ở trường, nhưng Yunika dường như biết về Haruka và Ria. Cô dường như nhớ tên và khuôn mặt của các bạn cùng lớp. Đặc biệt, Ria sẽ bị ghi nhớ một cách tồi tệ.
“Tất nhiên là vì chúng tôi đang hẹn hò.”
Phải chứ? Ria nói, nghiêng đầu một cách dễ thương và yêu cầu sự đồng ý. Haruka trả lời với sự bình yên gấp đôi thay cho lời nói.
“Một buổi hẹn hò? Ise không phải là con trai sao?”
“Cậu ấy là một chàng trai nhưng rất dễ thương nên đây là một buổi hẹn hò.”
Yunika tái mặt và tránh xa Haruka, người đang mỉm cười và nói những điều vô nghĩa. Ria cười khúc khích trước hành động hài hước của anh.
“Chúng ta đi bây giờ nhé?”
Ria đứng dậy và kéo tay Yunika để cô đứng dậy.
Yunika lắc đầu không đồng tình.
“Không, tôi không thể, tôi không thể...!”
“Tôi nghe nói rằng nếu cậu cứ trốn mãi một chỗ, lũ quái vật sẽ đến săn lùng cậu...”
Ria cắt đứt một lối thoát. Yunika sợ hãi và run rẩy khi ôm lấy chính mình.
“Tôi không thể chơi được nữa, tôi sẽ tự sát.”
“Nếu cậu tự sát, cậu sẽ không thể chuyển sang chế độ khán giả, cậu sẽ hồi sinh ở một khu vực khác đầy rẫy những con quái vật thậm chí còn đáng sợ hơn. Tôi nghe nói rất khó để quay lại đó?”
“......”
Một lối thoát khác bị phá hủy. Mặc dù Haruka không biết liệu hệ thống mà anh đang nói đến có thực sự tồn tại hay không, nhưng nó có thể tồn tại vì nó được cho là game kinh dị VR đáng sợ nhất.
“Nào, đi thôi!”
Nắm lấy tay Yunika, Ria tiến về phía trước. Miễn cưỡng, Yunika làm theo sự dẫn dắt của anh ấy.
“Bên này.”
Haruka đưa tay ra và yêu cầu bàn tay còn lại của Ria. Với khuôn mặt rạng rỡ, Ria nắm lấy tay anh.
Có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể người sống. Có lẽ vì thế giới như thế này nên anh cảm thấy thoải mái hơn bình thường.
Ba người họ nắm tay nhau đi về phía bóng tối phía sau màn sương mù.
Với những bước đi hẹp, họ đi dọc theo một con phố với những ngôi nhà lớn.
Vì thiết bị đầu cuối di động có chức năng chiếu sáng nên Haruka, người rảnh một tay, đã sử dụng nó để chiếu sáng bóng tối trước mặt họ.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Yunika vừa hỏi vừa run rẩy bước đi, nắm tay Ria. Bình thường sẽ khá khó chịu khi nắm tay một người khác giới mà lâu ngày không nói chuyện, nhưng vì tâm trạng của Ria hoặc vì game kinh dị nên cô nắm tay suốt ngày mà không có cảm giác khó chịu hoặc từ chối.
Haruka cũng đang nắm tay Ria và họ đứng cạnh nhau, bước đi giống nhau. Anh đã tiếp xúc với Yuzurika từ khi còn nhỏ và trở nên nghiện da người. Thay vì cảm thấy xấu hổ, anh lại đang tận hưởng cảm giác từ đôi bàn tay mịn màng của Ria.
“Theo những gì tôi nghe được, có những mảnh thịt dị giới trong những tòa nhà lớn, vậy nên hãy đến đó thôi. Bệnh viện, đồn cảnh sát hay trường học...”
“Cậu có định tới đó không!?”
“Đó là một game mà chúng ta đang chơi, chúng ta muốn giúp giải quyết nó nhỉ? Đúng chứ?”
“Phải.”
“Hơn nữa, nếu chúng ta ở đây hơn 40 giờ, chúng ta sẽ phát điên mất.”
“Ôi không...”
Yunika thở dài. Yunika mang hình ảnh một cô gái có ý chí mạnh mẽ ở trường nhưng cô khá hài hước và đáng yêu, sử dụng cử chỉ để truyền đạt ý định và thay đổi nét mặt. Cô có sức hấp dẫn khác so với Miyako, và Haruka bị thu hút một cách mơ hồ bởi sự quyến rũ đó.
“Vậy thì đi thôi!”
“Chờ đã!”
Yunika ngăn anh lại.
“Ít nhất chúng ta nên có vũ khí, cậu có nghĩ vậy không?”
“...Điều đó rất đúng.”
Ria gật đầu.
Ba người họ hiện đang ở trong một khu dân cư yên tĩnh. Mỗi người trong số họ nhìn xung quanh khu vực.
“Chúng ta hãy đi vào một trong những ngôi nhà quanh đây.”
Haruka buông tay Ria ra và đặt tay lên cánh cửa một ngôi nhà. Nó không mở.
Khi Haruka đá vào cửa kính, nó dễ dàng bị vỡ và anh có thể vào nhà. Tiếng nứt khá lớn nên cả ba người đều im lặng tìm kiếm tiếng động. Dường như không có dấu hiệu của kẻ thù.
“Xin lỗi vì làm phiền!”
Ria cúi xuống một chút và bước vào phòng qua khe hở. Haruka và Yunika đi theo anh ấy.
“Có thứ gì đó sáng lên trên bàn.”
Yunika chỉ vào một Item đang phát sáng màu xanh lá cây.
“Aaa, là băng gạc đó.” (Tluc: bandage giống PUBG.)
Haruka nhặt một cái băng gạc lên và nắm lấy tay Yunika. Đây là hành động quấn băng cho Yunika đang bị thương, nhưng đó cũng là một chiến lược tinh vi của Haruka khi vô tình chạm vào tay cô nàng.
“Vết thương của cậu sẽ lành nếu sử dụng thứ này.”
“Sử dụng nó, như thế nào?”
“Chỉ cần quấn nó quanh cánh tay của mình.”
Ria làm một cử chỉ bằng cách vòng tay anh ấy. Trong hầu hết các trò chơi VR, những Item như vậy có thể được sử dụng theo cách tương tự. Đây không phải là trường hợp của các game thực tế.
Haruka kéo miếng băng ra và quấn nó quanh cánh tay Yunika một cách thô bạo. Chiếc băng phát ra ánh sáng trắng và vỡ thành những hạt nhỏ trước khi biến mất.
“Ổn chứ?”
“Tôi đoán là phần bị tổn thương đã dễ chịu hơn. Lúc trước thấy nặng nề, bây giờ thấy nhẹ nhàng hơn rồi.”
“Tốt đấy.”
Haruka bối rối vì anh đang nói chuyện với Yunika một cách bình thường. Dường như trong lòng anh không hề có chút căng thẳng nào như khi nói chuyện với Miyako.
“Được rồi, hãy tiếp tục thu thập Item. Nhưng tôi không nghĩ khu dân cư hiệu quả nên hãy đến cửa hàng hay gì đó nhé.”
Ria quyết định phải làm gì. Haruka gật đầu, ra hiệu rằng anh không phản đối.
“Vì không có cửa sổ kiểm kê nên chúng ta nên tìm một chiếc ba lô hoặc túi thắt lưng.”
Yunika dường như đang chơi một game nào đó thì từ “kiểm kê” xuất hiện ngay lập tức. Cô trông giống như một Hiệp sĩ Công chúa trong một game Fantasy, Haruka nghĩ đến những điều vô ích.
“À, vâng... tôi đoán vậy... Chà... tôi sẽ phải lấy một cái thùng...”
Hầu hết các game đều cung cấp một cửa sổ kiểm kê. Đây là một hệ thống lưu trữ các Item bạn nhặt được, mặc dù có giới hạn về số lượng bạn có thể lưu trữ. Trong Apocalypse không có hệ thống như vậy nên bạn chỉ có thể mang đồ đi xa đến mức có thể cầm trên tay mà không cần hộp đựng.
“Chà, chúng ta sẽ tìm ra cách.”
“Ừm, đúng rồi... Được rồi, đi thôi!”
Ria đưa tay ra cho Yunika. Yunika nhận ra ý định của anh ấy và cảm thấy xấu hổ.
“Không... tôi thấy xấu hổ.”
“Cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu, vì cậu đã bị thấy trong một tình huống còn đáng xấu hổ hơn.”
Haruka trêu chọc, và một cú đá nhẹ vào người anh. “Đau quá,“ Haruka nói, và mặc dù không đau lắm nhưng anh vẫn nói vậy.
Ria mạnh mẽ nắm lấy tay Yunika. Cô bối rối, nhưng không rũ bỏ nó.
“Nhìn này, chúng ta hãy là bạn tốt nhé... Haruka cũng vậy.”
Haruka cũng đưa tay ra và lại bắt tay với Ria. Bàn tay lạnh lẽo của anh ấy thật dễ chịu khi chạm vào.
So với lần trước, Yunika hiện sử dụng chức năng ánh sáng của thiết bị đầu cuối di động để chiếu sáng con đường phía trước.
Đèn khá sáng đối với một thiết bị nhỏ, chiếu sáng khu vực phía trước lên tới hàng chục mét.
Tuy nhiên, ngoài ra, chúng còn bị sương mù chặn lại.
Tay trong tay, ba người họ lại bắt đầu bước đi cạnh nhau. Mục tiêu là một cửa hàng nào đó. Trong những game như thế này, Item thường được tìm thấy ở những nơi như vậy.
“Sao cậu có thể nắm tay mà không xấu hổ thế, Obi?”
“Tôi thường nắm tay chị gái và Ria.”
“Cậu có phải là một tên siscon và bị bede không vậy?”
“Tôi yêu Onee-san và Ria rất nhiều.“. truyện đam mỹ
Anh giơ hai ngon tay lên bằng bàn tay trái tự do của mình. Yunika nhìn lên bầu trời với vẻ mặt “Chả hiểu nổi.”
“Tôi chắc chắn cậu cũng sẽ thích đó, Shiono-san.” Ria nói.
“Cảm ơn, tôi đoán vậy.”
Yunika trả lời cộc lốc.
Haruka thực sự thích Yunika. Anh đã nói chuyện với rất nhiều cô gái trong đời, nhưng dường như tất cả họ đều không nói gì ngoài Shun khi họ mở miệng.
Yunika nhìn Haruka và nói chuyện với anh, điều này khiến anh có chút vui vẻ. Anh cũng thích việc cô đối xử bình thường với Ria mà không thay đổi thái độ, bất kể trong lòng cô cảm thấy thế nào.
“Cậu không cảm thấy an toàn khi nắm tay sao?”
Haruka hỏi Ria và Yunika, nhìn xuống bàn tay của anh bị trói bởi Ria.
“Nó khiến tôi cảm thấy rất an toàn. Cậu không cảm thấy nhẹ nhõm khi nắm tay sao, Shiono-san?”
Ria nhìn vào mặt Yunika với vẻ mặt dịu dàng và hỏi.
“Tôi không cảm thấy thoải mái.”
Ria mỉm cười với Yunika, người nói với cô một cách khiêm tốn,
“Cậu sẽ quen với nó,“ anh ấy nói.
“Đúng hơn là tôi không thể bình tĩnh nếu không nắm tay.”
Ria gật đầu đồng ý với lời nói của Haruka.
“Tôi có thể sẽ không bình tĩnh được nếu không nắm tay Haruka.”
“Mấy người thật kì lạ.”
Ria ngượng ngùng nói với anh, và Haruka mỉm cười vui vẻ lại với anh ấy. Yunika khinh khỉnh nhìn lên bầu trời đen u ám trong khi cả hai đang tạo nên thế giới của riêng mình.
Nết main cũng khá giống Shun là thích Harem:v
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.
Với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, Ria vỗ nhẹ vào lưng Yunika và xoa dịu cô.
Mặt Yunika đỏ bừng vì cô khá xấu hổ khi kêu cứu.
Cô sợ rằng nếu một người sợ hãi chơi Apocalypse, người đó có thể phải đối mặt với sự xấu xí của những người chơi đi lạc.
“....Tôi nên nói thế nào đây, tại sao các cậu lại ở đây?”
Cô hơi lo lắng vì họ chưa bao giờ nói chuyện ở trường, nhưng Yunika dường như biết về Haruka và Ria. Cô dường như nhớ tên và khuôn mặt của các bạn cùng lớp. Đặc biệt, Ria sẽ bị ghi nhớ một cách tồi tệ.
“Tất nhiên là vì chúng tôi đang hẹn hò.”
Phải chứ? Ria nói, nghiêng đầu một cách dễ thương và yêu cầu sự đồng ý. Haruka trả lời với sự bình yên gấp đôi thay cho lời nói.
“Một buổi hẹn hò? Ise không phải là con trai sao?”
“Cậu ấy là một chàng trai nhưng rất dễ thương nên đây là một buổi hẹn hò.”
Yunika tái mặt và tránh xa Haruka, người đang mỉm cười và nói những điều vô nghĩa. Ria cười khúc khích trước hành động hài hước của anh.
“Chúng ta đi bây giờ nhé?”
Ria đứng dậy và kéo tay Yunika để cô đứng dậy.
Yunika lắc đầu không đồng tình.
“Không, tôi không thể, tôi không thể...!”
“Tôi nghe nói rằng nếu cậu cứ trốn mãi một chỗ, lũ quái vật sẽ đến săn lùng cậu...”
Ria cắt đứt một lối thoát. Yunika sợ hãi và run rẩy khi ôm lấy chính mình.
“Tôi không thể chơi được nữa, tôi sẽ tự sát.”
“Nếu cậu tự sát, cậu sẽ không thể chuyển sang chế độ khán giả, cậu sẽ hồi sinh ở một khu vực khác đầy rẫy những con quái vật thậm chí còn đáng sợ hơn. Tôi nghe nói rất khó để quay lại đó?”
“......”
Một lối thoát khác bị phá hủy. Mặc dù Haruka không biết liệu hệ thống mà anh đang nói đến có thực sự tồn tại hay không, nhưng nó có thể tồn tại vì nó được cho là game kinh dị VR đáng sợ nhất.
“Nào, đi thôi!”
Nắm lấy tay Yunika, Ria tiến về phía trước. Miễn cưỡng, Yunika làm theo sự dẫn dắt của anh ấy.
“Bên này.”
Haruka đưa tay ra và yêu cầu bàn tay còn lại của Ria. Với khuôn mặt rạng rỡ, Ria nắm lấy tay anh.
Có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể người sống. Có lẽ vì thế giới như thế này nên anh cảm thấy thoải mái hơn bình thường.
Ba người họ nắm tay nhau đi về phía bóng tối phía sau màn sương mù.
Với những bước đi hẹp, họ đi dọc theo một con phố với những ngôi nhà lớn.
Vì thiết bị đầu cuối di động có chức năng chiếu sáng nên Haruka, người rảnh một tay, đã sử dụng nó để chiếu sáng bóng tối trước mặt họ.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Yunika vừa hỏi vừa run rẩy bước đi, nắm tay Ria. Bình thường sẽ khá khó chịu khi nắm tay một người khác giới mà lâu ngày không nói chuyện, nhưng vì tâm trạng của Ria hoặc vì game kinh dị nên cô nắm tay suốt ngày mà không có cảm giác khó chịu hoặc từ chối.
Haruka cũng đang nắm tay Ria và họ đứng cạnh nhau, bước đi giống nhau. Anh đã tiếp xúc với Yuzurika từ khi còn nhỏ và trở nên nghiện da người. Thay vì cảm thấy xấu hổ, anh lại đang tận hưởng cảm giác từ đôi bàn tay mịn màng của Ria.
“Theo những gì tôi nghe được, có những mảnh thịt dị giới trong những tòa nhà lớn, vậy nên hãy đến đó thôi. Bệnh viện, đồn cảnh sát hay trường học...”
“Cậu có định tới đó không!?”
“Đó là một game mà chúng ta đang chơi, chúng ta muốn giúp giải quyết nó nhỉ? Đúng chứ?”
“Phải.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hơn nữa, nếu chúng ta ở đây hơn 40 giờ, chúng ta sẽ phát điên mất.”
“Ôi không...”
Yunika thở dài. Yunika mang hình ảnh một cô gái có ý chí mạnh mẽ ở trường nhưng cô khá hài hước và đáng yêu, sử dụng cử chỉ để truyền đạt ý định và thay đổi nét mặt. Cô có sức hấp dẫn khác so với Miyako, và Haruka bị thu hút một cách mơ hồ bởi sự quyến rũ đó.
“Vậy thì đi thôi!”
“Chờ đã!”
Yunika ngăn anh lại.
“Ít nhất chúng ta nên có vũ khí, cậu có nghĩ vậy không?”
“...Điều đó rất đúng.”
Ria gật đầu.
Ba người họ hiện đang ở trong một khu dân cư yên tĩnh. Mỗi người trong số họ nhìn xung quanh khu vực.
“Chúng ta hãy đi vào một trong những ngôi nhà quanh đây.”
Haruka buông tay Ria ra và đặt tay lên cánh cửa một ngôi nhà. Nó không mở.
Khi Haruka đá vào cửa kính, nó dễ dàng bị vỡ và anh có thể vào nhà. Tiếng nứt khá lớn nên cả ba người đều im lặng tìm kiếm tiếng động. Dường như không có dấu hiệu của kẻ thù.
“Xin lỗi vì làm phiền!”
Ria cúi xuống một chút và bước vào phòng qua khe hở. Haruka và Yunika đi theo anh ấy.
“Có thứ gì đó sáng lên trên bàn.”
Yunika chỉ vào một Item đang phát sáng màu xanh lá cây.
“Aaa, là băng gạc đó.” (Tluc: bandage giống PUBG.)
Haruka nhặt một cái băng gạc lên và nắm lấy tay Yunika. Đây là hành động quấn băng cho Yunika đang bị thương, nhưng đó cũng là một chiến lược tinh vi của Haruka khi vô tình chạm vào tay cô nàng.
“Vết thương của cậu sẽ lành nếu sử dụng thứ này.”
“Sử dụng nó, như thế nào?”
“Chỉ cần quấn nó quanh cánh tay của mình.”
Ria làm một cử chỉ bằng cách vòng tay anh ấy. Trong hầu hết các trò chơi VR, những Item như vậy có thể được sử dụng theo cách tương tự. Đây không phải là trường hợp của các game thực tế.
Haruka kéo miếng băng ra và quấn nó quanh cánh tay Yunika một cách thô bạo. Chiếc băng phát ra ánh sáng trắng và vỡ thành những hạt nhỏ trước khi biến mất.
“Ổn chứ?”
“Tôi đoán là phần bị tổn thương đã dễ chịu hơn. Lúc trước thấy nặng nề, bây giờ thấy nhẹ nhàng hơn rồi.”
“Tốt đấy.”
Haruka bối rối vì anh đang nói chuyện với Yunika một cách bình thường. Dường như trong lòng anh không hề có chút căng thẳng nào như khi nói chuyện với Miyako.
“Được rồi, hãy tiếp tục thu thập Item. Nhưng tôi không nghĩ khu dân cư hiệu quả nên hãy đến cửa hàng hay gì đó nhé.”
Ria quyết định phải làm gì. Haruka gật đầu, ra hiệu rằng anh không phản đối.
“Vì không có cửa sổ kiểm kê nên chúng ta nên tìm một chiếc ba lô hoặc túi thắt lưng.”
Yunika dường như đang chơi một game nào đó thì từ “kiểm kê” xuất hiện ngay lập tức. Cô trông giống như một Hiệp sĩ Công chúa trong một game Fantasy, Haruka nghĩ đến những điều vô ích.
“À, vâng... tôi đoán vậy... Chà... tôi sẽ phải lấy một cái thùng...”
Hầu hết các game đều cung cấp một cửa sổ kiểm kê. Đây là một hệ thống lưu trữ các Item bạn nhặt được, mặc dù có giới hạn về số lượng bạn có thể lưu trữ. Trong Apocalypse không có hệ thống như vậy nên bạn chỉ có thể mang đồ đi xa đến mức có thể cầm trên tay mà không cần hộp đựng.
“Chà, chúng ta sẽ tìm ra cách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, đúng rồi... Được rồi, đi thôi!”
Ria đưa tay ra cho Yunika. Yunika nhận ra ý định của anh ấy và cảm thấy xấu hổ.
“Không... tôi thấy xấu hổ.”
“Cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu, vì cậu đã bị thấy trong một tình huống còn đáng xấu hổ hơn.”
Haruka trêu chọc, và một cú đá nhẹ vào người anh. “Đau quá,“ Haruka nói, và mặc dù không đau lắm nhưng anh vẫn nói vậy.
Ria mạnh mẽ nắm lấy tay Yunika. Cô bối rối, nhưng không rũ bỏ nó.
“Nhìn này, chúng ta hãy là bạn tốt nhé... Haruka cũng vậy.”
Haruka cũng đưa tay ra và lại bắt tay với Ria. Bàn tay lạnh lẽo của anh ấy thật dễ chịu khi chạm vào.
So với lần trước, Yunika hiện sử dụng chức năng ánh sáng của thiết bị đầu cuối di động để chiếu sáng con đường phía trước.
Đèn khá sáng đối với một thiết bị nhỏ, chiếu sáng khu vực phía trước lên tới hàng chục mét.
Tuy nhiên, ngoài ra, chúng còn bị sương mù chặn lại.
Tay trong tay, ba người họ lại bắt đầu bước đi cạnh nhau. Mục tiêu là một cửa hàng nào đó. Trong những game như thế này, Item thường được tìm thấy ở những nơi như vậy.
“Sao cậu có thể nắm tay mà không xấu hổ thế, Obi?”
“Tôi thường nắm tay chị gái và Ria.”
“Cậu có phải là một tên siscon và bị bede không vậy?”
“Tôi yêu Onee-san và Ria rất nhiều.“. truyện đam mỹ
Anh giơ hai ngon tay lên bằng bàn tay trái tự do của mình. Yunika nhìn lên bầu trời với vẻ mặt “Chả hiểu nổi.”
“Tôi chắc chắn cậu cũng sẽ thích đó, Shiono-san.” Ria nói.
“Cảm ơn, tôi đoán vậy.”
Yunika trả lời cộc lốc.
Haruka thực sự thích Yunika. Anh đã nói chuyện với rất nhiều cô gái trong đời, nhưng dường như tất cả họ đều không nói gì ngoài Shun khi họ mở miệng.
Yunika nhìn Haruka và nói chuyện với anh, điều này khiến anh có chút vui vẻ. Anh cũng thích việc cô đối xử bình thường với Ria mà không thay đổi thái độ, bất kể trong lòng cô cảm thấy thế nào.
“Cậu không cảm thấy an toàn khi nắm tay sao?”
Haruka hỏi Ria và Yunika, nhìn xuống bàn tay của anh bị trói bởi Ria.
“Nó khiến tôi cảm thấy rất an toàn. Cậu không cảm thấy nhẹ nhõm khi nắm tay sao, Shiono-san?”
Ria nhìn vào mặt Yunika với vẻ mặt dịu dàng và hỏi.
“Tôi không cảm thấy thoải mái.”
Ria mỉm cười với Yunika, người nói với cô một cách khiêm tốn,
“Cậu sẽ quen với nó,“ anh ấy nói.
“Đúng hơn là tôi không thể bình tĩnh nếu không nắm tay.”
Ria gật đầu đồng ý với lời nói của Haruka.
“Tôi có thể sẽ không bình tĩnh được nếu không nắm tay Haruka.”
“Mấy người thật kì lạ.”
Ria ngượng ngùng nói với anh, và Haruka mỉm cười vui vẻ lại với anh ấy. Yunika khinh khỉnh nhìn lên bầu trời đen u ám trong khi cả hai đang tạo nên thế giới của riêng mình.
Nết main cũng khá giống Shun là thích Harem:v
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro