Nỗi Khát Khao Cháy Bỏng

Nhìn Cô Liền Có Phản Ứng (1)

Hỏa Lại

2024-07-24 21:27:56

Ấn tượng về đàn ông của Hứa Khả chính là sắc tình, hạ lưu, vô sỉ.

Nghe nói phái nam buổi sáng đều dễ dàng cương cứng. Ở lớp học của cô các bạn nam chỉ cần một chút kích thích nhỏ đũng quần liền sẽ không thể hiểu được phồng lên, cô còn trộm nhìn qua có người liền ở phòng thay đồ tự sướng.

Nhưng đó chỉ là trong lớp học, nơi nhiều học sinh vẫn còn non nớt và không kiểm soát được ham muốn của mình.

Chu Đại tuổi tác cũng được xem như “lão nam nhân”, đã không khống chế được dục vọng của bản thân còn chưa tính, vậy mà còn ở trước mặt người cháu gái trên danh nghĩa này cũng không kiêng dè.

Căn bản chính là người biến thái!

Chu Đại mặt không biểu lộ cảm xúc, quay người bước xuống lầu: “Mười phút, tôi sẽ đưa cháu đến phòng khám tâm lý.”

Thời khắc quay lưng về phía Hứa Khả, mày anh nhíu lại

Đây đã là lần thứ hai Hứa Khả khiến anh nổi lên phản ứng.

Hứa Khả hiểu rõ lý do tại sao anh gõ cửa phòng mình, nhưng cô vẫn quyết định từ chối: “Tôi không muốn đi.”

Bước chân của Chu Đại dừng lại.

“Tôi nói rồi, tôi vẫn chưa ngủ đủ. Chờ đến khi trời sáng, tôi sẽ tự mình đi gặp bác sĩ.”

Cô biết việc này chắc chắn là chủ ý của cha dượng và mẹ, bảo Chu Đại tự mình đưa cô đi để cô không thể trốn việc đi gặp bác sĩ tâm lý.

Khi Chu Đại quay lại nhìn, Hứa Khả đã nhanh chóng nghĩ ra lý do thoái thác một cách hợp lý và chính đáng, cô nói: "Tối qua tôi ngủ không ngon, mãi đến bốn giờ sáng mới chợp mắt. Chú đánh thức tôi sớm quá, tôi cần ngủ thêm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mười phút," Chu Đại đáp.

Hứa Khả vẫn kiên trì: “Tôi tự đi được rồi, không cần phiền đến chú."

Chu Đại bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tôi đưa cháu đi hay để ba mẹ cháu tự đưa?"

Mười phút sau, Hứa Khả miễn cưỡng ngồi lên xe của Chu Đại, ánh mắt cô tràn ngập sự u uất.

"Cha kế của tôi đã hứa cho chú lợi lộc gì?"

Chu Đại không đáp lại cô, chỉ chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, sắc mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Hứa Khả rất ghét phòng khám tâm lý, thấy mình càng lúc càng xa nhà Chu Đại, cô không thể không bắt đầu giả vờ, ôm bụng rên rỉ: "Bụng tôi đau quá, muốn tiêu chảy, chú tìm chỗ nào dừng lại, tôi muốn xuống xe."

Chu Đại không bị trò này lừa: "Đừng giở trò nữa, tôi không có thời gian để chơi với cháu, đến nơi là tôi đi ngay."

"Tôi thật sự đau bụng mà." Hứa Khả nhăn mặt lại, nhìn anh với vẻ đáng thương, "Cậu ơi, cháu muốn đi vệ sinh."

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là cậu, giọng cô rất mềm mại, nghe như đang nũng nịu.

Chu Đại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hiếm khi chủ động hỏi cô: “Tại sao cháu không muốn đến phòng khám tâm lý?”

Thật vô lý, đó rõ ràng là vì cô không có bệnh, tất cả là do Tiêu Hành - kẻ vô dụng này, cứ khăng khăng nói cô đầu óc có vấn đề, mẹ nó cô bội phục hắn.

Nhưng Chu Đại và nhà họ Tiêu lại là người cùng chiến tuyến, những lời như vậy chắc chắn không thể nói ra, vì thế Hứa Khả tiếp tục giả vờ đau đớn, khóc lóc: “Cậu ơi, mau dừng xe, cháu không chịu nổi nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nỗi Khát Khao Cháy Bỏng

Số ký tự: 0