Chương 8
Cố Tây Tước
2024-11-14 22:13:01
Cảm thấy hành lang phía trước có tiếng bước chân, tôi ngẩng lên, ánh mắt người đối diện rõ ràng hơi ngạc nhiên.
Bất cứ ai lúc nửa đêm nhìn thấy người khác ngồi ở trước cửa phòng khách sạn của mình thì cũng đều ngạc nhiên thôi, hơn nữa, con người ở trước mặt này đã từng sai hẹn.
“Tôi không có chỗ nào để ngủ, chìa khóa ký túc có lẽ đã bị rơi ở phòng triển lãm.” Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
Anh ta nhìn tôi chăm chú.
Tôi gượng cười, bản thân chưa bao giờ làm việc liều lĩnh, đây có thể được tính là lần đầu tiên, “Nếu anh cảm thấy không tiện...”
“Không, không có gì bất tiện cả.” Anh ta kéo tay tôi, “Chỉ là anh cảm thấy hơi được... sủng ái thì vừa mừng lại vừa lo thôi.”
“Thực ra, nếu có thể, anh hãy cho tôi mượn tiền để tôi đi thuê phòng...”
“Đây cũng là khách sạn mà.” Anh ta quay người sang mở cửa, sau đó nghiêng người để tôi bước vào, “Đợi anh lâu rồi phải không?”
“Cũng bình thường.” Chỉ là ngồi hơi khổ một chút, chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần đầu. Trước đây, khi không vào được ký túc, nếu trên người có tiền thì tôi thuê khách sạn ngủ, nếu không có tiền thì ra chiếc ghế băng trên đường phố Paris ngồi suốt đêm. Tôi cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng: “Muộn thế này còn đến làm phiền anh, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”
Anh ta nhìn tôi, “Em trước nay chưa bao giờ làm phiền anh.”
Tôi không quan tâm lời anh ta nói có ngụ ý gì, đi vào phòng khách, vừa dựa vào chiếc sofa mềm mại đã cảm thấy tất cả những mệt mỏi ùn ùn kéo đến, rót một cốc nước rồi đưa cho tôi.
“Mệt lắm à?” Anh ta ngồi xuống cạnh tôi.
“Hơi mệt.” Thực ra chủ yếu là do hai hôm trước ở Lyon không ngủ được mấy... Bởi vì hiểu ra được vài chuyện nên tôi mất ngủ hai đêm. Tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói: “Đi vào giường mà ngủ, nằm ở đây sẽ không thoải mái.”
“Tịch Hy Thần.” Tôi mở mắt nhìn anh ta, ánh mắt anh ta rất dịu dàng và hơi dè dặt.
“Ba hôm trước tôi đi thăm bác sĩ đã chăm sóc tôi trước đây.”
Lông mày anh ta nhíu lại.
Tôi thở dài, “Chẳng phải rõ ràng tôi đã mắc nợ anh cả đời này hay sao?”
Những lúc không cần phải vòng vo, anh ta liền không làm ra vẻ mơ hồ nữa, về điểm này thì anh ta rất giống tôi.
“Đúng, em bất mãn à?”
Tôi lắc đầu, “Không, tôi không đến nỗi rẻ tiền còn khoe mẽ đâu.” Tôi nói thật lòng: “Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi... Anh nhờ cô ấy giúp tôi, đôi chân của tôi mới không bị tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại cho tôi, tôi rất cám ơn anh, nhưng, ngoài sự cảm kích ra...”
“Em không cần phải nói hết ra như the!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, ngắt lời tôi, “Đừng nói hết ra nữa!”
Tôi đứng lên, bỗng nhiên anh ta lùi lại một bước, “Em nghỉ ngơi đi, anh đi đặt phòng khác.” Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Thậm chí tôi còn không kịp gọi anh ta lại, không biết làm thế nào đành ngồi xuống sofa. Phải đối diện với căn phòng khách lặng thinh khiến tôi hơi ngẩn ngơ, bàng hoàng, thì ra có một số vấn đề khi trực tiếp đối mặt lại không đơn giản như trong tưởng tượng. Nhưng, không biết anh ta có nhận ra tôi nói những lời này với vẻ hơi do dự hay không.
Tôi định đợi anh ta quay về, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hơn ba giờ sáng, tôi đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình đã nằm yên vị trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, không có lấy một hơi thở. Tôi đứng dậy ra rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương mà lần đầu tiên cứ ngỡ... đó không chắc là mình.
Sáng hôm đó tôi rời đi từ rất sớm, đồng nghĩa với việc không gặp mặt Tịch Hy Thần.
Hai hôm sau cũng là lúc phải lên đường đi Phần Lan, nói thực là nếu không đi sang bên cô thì tôi không biết phải xoay xở thế nào. Đặt vé tàu xong, trên người tôi còn đúng bảy mươi euro. Quay lại ký túc thì trời đã tối, cô bạn cùng phòng người Singapore là Lương Ngải Văn cũng có nhà, tên của cô ấy gần đây tôi mới cố gắng nhớ được, thật ra cũng chẳng cần phải nhớ làm gì.
“Sao lúc nào cũng có nam sinh đến tìm cậu thế? Rõ ràng trông cậu tẻ nhạt chết đi được.” Cô ấy quăng lá thư ra, “Một người Mỹ ở khoa Luật gửi cho cậu đấy, à, mình chỉ cần một tách cà phê giá rẻ thôi.”
Tôi nhìn chiếc phong bì màu xanh lam, “Cậu thích thì cho cậu đấy.”
Cô ấy tỏ ý chẳng thèm, “Con mắt của mình đòi hỏi hơi cao đấy! Ai thèm cái lão người Mỹ nhìn như khỉ đột ấy chứ!”
Tôi mỉm cười, đứng dậy đi rửa tay. Chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại biết ngay là anh ta, tôi bèn đi ra hành lang nghe điện.
“An Kiệt, bây giờ em có rỗi không?”
“Có chuyện gì?”
Bên kia đầu dây hơi do dự, “Bây giờ anh đang ở bệnh viện, em có thể qua đây không?”
“Bệnh viện?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng lo lắng.
“Ai đang nằm viện?” Lương Ngải Văn nói xen vào.
Tôi liếc nhìn cô ấy, hành động thật là kỳ quái, “vết thương cũ lại tái phát à?”
“Không phải.” Tôi nghe thấy anh ta khó chịu rên lên một tiếng, “Nếu em không rỗi thì thôi.”
“Đợi đã.” Tôi nghe thấy anh ta định ngắt điện thoại, “Ở bệnh viện nào?”
Nửa giờ sau, tôi vội vàng gọi taxi đi vào viện. Đến cổng viện gọi cho anh ta thì toàn thấy tắt máy, tôi đành phải vào phòng y tá trực hỏi.
“Anh Elvis à? Bây giờ anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật.” Cô y tá chỉ về phía phòng phẫu thuật đang sáng đèn. “Cô có thể ra ngoài đợi một lúc.”
“Phẫu thuật? Sao lại nặng như thế?” Tôi vốn nghĩ là do vết thương cũ tái phát.
“Tai nạn giao thông, chân bị gãy xương. Xin hỏi, cô có phải là người nhà của anh ấy
Không phải.”
“Hả?” Cô y tá hơi ngạc nhiên, “Có phải vừa nãy anh ấy gọi điện cho cô không?”
Anh ta đang ngủ, vết thương trên người không quá nghiêm trọng, nhưng sắc mặt thì vẫn trắng bệch.
Lần đầu tiên, tôi ngồi xuống, thật bình tĩnh nghĩ về anh ta, và nghĩ về bản thân.
Bốn năm trước, khi tôi bị tai nạn giao thông, nếu không có bác sĩ Marie kịp thời chữa trị thì tôi không chỉ tàn phế mồi cánh tay phải, nhưng người mà tôi phải cảm ơn nhiều nhất chính là con người đang ở trước mặt này.
Tôi không thể phủ nhận là tôi và anh ta ít nhiều có liên quan đến nhau, mối liên quan này có lẽ đã kéo dài trong suốt một thời gian, chỉ là tôi không muốn truy đến cùng mà thôi.
Tôi nhìn vết sẹo trên tay anh ta, vết sẹo sâu đến mức giờ nhìn vẫn còn thấy sợ. Tôi không dám chạm vào... Cảm giác ngón tay anh ta từ từ nắm lấy ngón tay tôi, thật chặt.
“Anh cứ nghĩ em sẽ không đến.”
“Đừng nên lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung.” Tôi khẽ hỏi: “Sao lại xảy ra tai nạn?”
“Vượt đèn đỏ.”
“Không phải anh luôn chấp hành nghiêm chỉnh sao?” Tôi nói bóng gió.
“Ừ, tại anh đang suy nghĩ một số việc, nó khiến anh rất buồn và suy sụp...”
Trái tim tôi tự nhiên thắt lại.
“Anh như thế này, em có thấy đau lòng chút nào không?”
“Tịch Hy Thần...”
“Em có cảm thấy anh mặt dày không?”
“Tôi cũng thấy hơi đau lòng.” Tôi thừa nhận, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Tôi mỉm cười, “Và cũng thấy anh hơi trơ tráo.”
Ngày hôm sau, tôi vẫn chưa thể đi Phần Lan.
Khi đi taxi đến bệnh viện thì thấy anh ta đang uống thuốc, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Không tồi.” Ánh mắt anh ta rạng ngời. Hình như anh ta lấy thái độ của tôi làm thước đo mức độ tiếp nhận anh ta, có phần hơi tham l
Tôi rót một cốc nước đưa cho anh ta, “Anh bị thương, dù ít dù nhiều tôi cũng phải có trách nhiệm.”
“Em nhất định phải giải thích lý do mình đến đây sao?” Anh ta gượng cười, cúi đầu nhìn cốc nước thủy tinh trên tay.
Trong chuyện tình cảm, cách cư xử của anh ta thật giống như một đứa trẻ, vừa dè dặt vừa nhạy cảm, thường xuyên thăm dò, khi gặp thì không kìm nén nổi cảm xúc, sau khi bị tôi lạnh lùng cự tuyệt thì tự giác lùi lại, giữ đúng khoảng cách, rồi sau đó chờ đợi những động thái tiếp theo.
Còn tôi, liệu cư xử tốt hơn anh ta được mấy phần? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đây tôi hận anh ta chỉ là giận cá chém thớt, khi nỗi oan ức và căm hận của mình không có chỗ trút, bèn ích kỷ đổ hết lên đầu anh ta, đồng thời tự thuyết phục mình rằng đó là điều hiển nhiên. Bàn tay bất giác đưa lên xoa nhẹ má trái, có lẽ từ trước đến nay tôi chỉ muốn thông qua anh ta để chứng minh mình còn tồn tại, có lẽ anh ta mới là người bị lợi dụng.
Tôi thừa nhận tình cảm của mình bây giờ đã khác trước rất nhiều, tôi cũng biết đối với anh ta, ngoài “lòng biết ơn”, tôi còn có những tình cảm khác.
Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cô, Phác Tranh, Christine, Diệp Lận, Tịch Hy Thần, mẹ tôi, bố tôi, Mạc Gia Trân...
Tôi liệt kê tất cả những người đã từng sống chung hoặc tiếp xúc, không biết tại sao bản thân lại đơn độc và tại sao Tịch Hy Thần lại liên quan đến tôi nhiều đến thế. Có lẽ là do số phận đã an bài, chỉ buồn một nỗi là sự thờ ơ, lạnh nhạt của cả hai khiến không ai có thể dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình cho người kia biết, sau đó gặp nhau lại càng trở thành một gánh nặng, cho đến gần đây... sau khi xảy ra sự cố sụt lở đất, Tịch Hy Thần bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp lạ thường, giống như cởi bỏ một vài thứ, chắc là vì chỉ số EQ của anh ta không đạt tiêu chuẩn nên anh ta không biết phải làm thế nào để đối phó với những cảm xúc của mình.
Tôi thích anh ta? Không, mà là sợ anh ta. Sáu năm sống ở nước ngoài, người xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của tôi chính là anh ta. Anh ta khiến tôi mỗi lần giật mình tỉnh giấc đều mang cảm giác tội lỗi, anh ta khiến tôi nhớ mình là ai, tại sao lại rời xa nơi ấy...
Tôi vẫn thường nghĩ, anh ta là ai? Khuôn mặt mờ nhạt, giọng nói mơ hồ ấy, tôi không thể quên!
Tôi nhớ lần đầu tiên bị ngất ở nước ngoài, có người đã ôm tôi, khuôn mặt mờ nhạt ấy thật giống như trong giấc m
Tôi nghe thấy anh ta gọi tên mình, hết lần này đến lần khác, rất dịu dàng và ấm áp, đó là lần đầu tiên tôi ngủ một giấc ngon lành.
Tôi sợ môi trường xa lạ, những con người không quen biết, những cô gái nghiện ngập, những sinh viên ngoại quốc được nuông chiều sống phóng túng, bừa bãi...
Một hôm, có một cô gái chạy đến nói với tôi, “Mình biết tiếng Trung, mình dẫn cậu đi ăn nhé?”
Hồi đó, lúc nào tôi cũng ăn bánh mì đến phát ngấy, thế nên tôi đã đồng ý. Cô ấy là một cô gái ngoại quốc to cao, biết tiếng Trung, tên là Christine.
Christine nói: “An, năm đó mình chạy đến bên cậu là vì có một người con trai nhờ mình chăm sóc cậu. Anh ấy nói hãy đưa cậu đi ăn, đưa cậu đi làm quen với từng cái cây, ngọn cỏ nơi này, đưa cậu đi dạo, đừng để cậu lạc đường...”
Mỗi năm tôi đều nhận được một món quà sinh nhật, không đề tên người gửi, nhưng đều là thứ lúc đó tôi cần nhất.
Trong thời gian bị tai nạn, tinh thần tôi sầu não, hầu như ngày nào cũng ngủ không ngon giấc. Chỉ đến khi mệt không chịu được nữa mới chợp mắt một lúc, cảm giác có người nắm tay tôi, thật nhẹ nhàng, ấm áp. Không biết anh ta là ai, nhưng thật lạ là anh ta lại mang đến cho tôi cảm giác yên lòng. Khi tỉnh dậy, không thấy một ai, cảm giác hụt hẫng như vừa mất đi thứ gì đó.
“An Kiệt?” Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy không biết phải làm gì, bèn thả lỏng người và nói: “Tịch Hy Thần, tôi đến là vì... muốn đến.”
Cảm xúc của anh ta lúc này có lẽ là vui mừng tột độ.
Hai ngày sau, Tịch Hy Thần làm thủ tục xuất viện. Có lẽ sau khi hồi phục, anh ta sẽ quay về Trung Quốc, bỏ lại một mình tôi ở bên này, hiện giờ cô tôi cũng đang thúc giục liên tục, gần như ngày nào cũng nhắn tin. Tôi nghĩ mình phải nhanh chóng thu xếp mọi việc ở đây để sang Phần Lan, nếu không bà cô yêu quý sẽ ca cẩm suốt ngày mất.
Đẩy cửa phòng bệnh bước vào, tôi thấy anh ta đang ngồi trên giường xem tài liệu, bộ quần áo bằng vải cotton màu trắng kết hợp với chiếc kính gọng bạc trông thật nhã nhặn và thanh lịch.
“Hôm nay em đến hơi muộn một chút.” Tịch Hy Thần ngẩng lên, trên môi nở nụ cười.
“Ừm.” Tôi thuận miệng trả lời, đi đến ước cửa sổ thay cành hoa bách hợp hôm qua, “Đang ốm, làm việc không tốt đâu.”
Tịch Hy Thần sững sờ, tiện tay kẹp tập tài liệu lại rồi cho vào ngăn tủ, ánh mắt càng rạng ngời hơn, “Câu nói này của em, anh có thể coi là sự quan tâm không?”
Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “An Kiệt, là anh quá vội vàng, hay là em...”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi!” Tôi đi đến bên giường anh
“Thật không?” Tịch Hy Thần nhìn tôi, ánh mắt trực diện và sáng ngời, “Bây giờ, lòng anh rất tham lam.” Anh ta gượng cười, “Bây giờ, sợ là ngay cả bản thân, anh cũng không kiểm soát nổi.”
“Anh muốn tôi phải làm sao?” Tôi thở dài mỉm cười, lòng tham vô đáy của anh ta ngày càng lộ rõ, đôi khi lại giống như một đứa trẻ xấu hổ, ăn nói bẽn lẽn. Trước nay tôi chưa hề biết một Tịch Hy Thần cao sang là thế mà lại có lúc yếu mềm, anh ta thế này, có nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ tới.
Tịch Hy Thần cười rạng rỡ, lấy tay vén mái tóc đang rủ xuống của tôi, “Không, em biết không, em không cần phải làm gì cả, anh sẽ không ép em, cũng không thử thay đổi cuộc sống hay quan niệm sống của em, con người em hiện giờ đã là một món quà đối với anh rồi, chỉ e lòng tham của con người không có giới hạn.” Anh ta ngẩng lên, ánh mắt táo bạo đến mức càn rỡ đó khiến tôi đột nhiên thấy hơi lo lắng, đứng thẳng lên nhìn anh ta, “Anh chỉ hy vọng em có thể đáp lại anh, dù chỉ một chút thôi, đừng để anh có cảm giác mình đang độc diễn.”
Nói anh ta không có ảnh hưởng gì đến tôi rõ ràng chỉ là tự lừa dối, không thể phủ nhận anh ta đã không còn không quan trọng đối với tôi nữa.
“Bị thương à? Tại sao thế?” Anh ta đột nhiên kéo tay trái tôi lại, nhìn vết thương rất sâu trên mu bàn tay tôi với vẻ rất chăm chú và căng thẳng, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Tôi muốn giằng tay ra mà không được, đành để mặc anh ta. Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều khiến tôi nhận ra anh ta luôn khăng khăng, kiên trì về mọi mặt, “Lúc mua hoa không để ý bị cứa vào.” Ngày trước Diệp Lận thường mua hoa tặng tôi, mỗi ngày một bó cũng không thấy phiền hay mệt mỏi, sau này khi đến Pháp, tôi cũng tự nuôi dưỡng thói quen đó bằng cách thỉnh thoảng tự mua hoa về cắm. vết thương này là do hôm nay tôi bị chiếc bình thủy tinh ở cửa hàng hoa cứa vào vì không chú ý trên chiếc bình có một vết sứt.
Tịch Hy Thần đưa mắt về phía lọ hoa bách hợp mới bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này cô y tá đẩy cửa bước vào, “Hôm nay cô đến muộn nhỉ!” Cô y tá này tên Bella, là người sóc bệnh nhân ở một số phòng VIP của bệnh viện, tuy hơi lớn tuổi nhưng cô luôn khiến người ta có cảm giác cô rất trẻ trung, nhiệt tình.
Tôi gật đầu, lúc nãy Tịch Hy Thần cũng nói tôi đến muộn, nhưng tôi khẳng định mình chỉ đến muộn có nửa tiếng thôi.
“Anh Tịch Hy Thần đợi cô lâu lắm rồi.”
Câu nói này khiến tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn người đang ngồi trên giường bệnh, chỉ thấy anh ta đang cất kính vào bao, thái độ thản nhiên, “Cứ nghĩ hôm nay em không đến.” Tịch Hy Thần vẫn nói tiếng Trung.
“Hey, người châu Á tình cảm thật đấy, muộn một tí đã rối ruột rối gan lên rồi.” Bella cười nói.
Dù biết người Pháp lãng mạn, ăn nói lại không kiêng nể gì, nhưng bị người khác nói như thế thì dù ít hay nhiều cũng thấy mất tự nhiên, nhất thời không biết nên nói gì, tôi nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Tôi ra ngoài đây.”
“Không cần, tôi chỉ kiểm tra vết thương cho anh Tịch Hy Thần một chút thôi, không cần phải ra ngoài, hơn nữa, chẳng phải cô là người yêu của anh ấy sao?” Bella nháy mắt với tôi.
Người yêu? Tôi cười khổ, muốn phản bác nhưng thấy không cần thiết nên lại thôi, dẫu sao nói nhiều lại thành ra phản tác dụng, càng chứng minh là mình có tình cảm thật, còn Tịch Hy Thần vẫn thản nhiên để cô y tá Bella kiểm tra vết thương, thậm chí còn tủm tỉm cười.
“Nói thật là hai bạn rất đẹp đôi.” Bella lại nói.
Tôi không ngờ cô ấy có hứng thú với chuyện này đến thế, chỉ biết tiếp tục im lặng.
“Cảm ơn!” Ngược lại, Tịch Hy Thần lịch sự tiếp lời,như không có chuyện gì, ung dung cực độ.
“Ok!” Kiểm tra vết thương cho Tịch Hy Thần xong, Bella thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn cười, nói: “Ngày mai cô đừng đến muộn nữa nhé!”
Tôi nhìn Tịch Hy Thần, anh ta cũng dịu dàng nhìn tôi, “Giận à?”
“Chẳng có gì là giận hay không giận.” Chỉ là thấy không được thoải mái cho lắm.
“Bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, đúng không?”
Tôi lắc lắc đầu và ngồi xuống giường, “Tịch Hy Thần, từ bao giờ anh bắt đầu trở nên suy hơn tính thiệt thế hả?”
“Vì em nên anh mới suy hơn tính thiệt như thế.” Anh ta kéo tay tôi, ánh mắt rạng ngời, “An Kiệt, chúng ta đã bắt đầu rồi đúng không, chí ít, anh nghĩ là em đã cho phép anh bắt đầu, vậy nên từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ buông tay.”
Tôi do dự, “Anh không cảm thấy... quá nhanh à?” Câu nói này là thật lòng.
“Không thấy.” Anh ta khẩn thiết nói, “Em... có thể không cần phải đáp lại.” Anh ta không để tôi kịp nói gì, “Nhưng, xin đừng cự tuyệt anh, cho dù thế nào, cũng đừng cự tuyệt.”
“Tôi có thể nói là anh đang ép buộc tôi không?” Tôi không đừng được, cười phá lên.
“Có được không?” Tịch Hy Thần nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi như bị cái gì đó kéo lại, anh ta lặng lẽ nhìn tôi, không biết bao lâu, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ đã trả lời anh ta thế nào.
“Sau này đừng mua hoa nữa.” Tịch Hy Thần luồn ngón tay vào tóc tôi, giọng dịu dàng, thận trọng, “Mặc dù tất cả những gì thuộc về em anh đều trân trọng, nhưng riêng hoa thì... xin hãy để anh tặng em.”
Hôm đó, quay lại ký túc xá, tôi bất ngờ khi thấy ba cô bạn cùng phòng đều có mặt ở nhà, dưới sàn phòng khách nhỏ trải một chiếc khăn trải bàn, trên đó bày đầy đồ ăn nhẹ. Audrey đang ngồi trên sofa, khi tôi vừa bước vào phòng thì nghe thấy cô ấy đang nói những câu chẳng hay ho gì về một người đàn ông Đức.
“Anh ta chẳng bao giờ làm tình với mình.”
“Đàn ông Đức vốn nghiêm cẩn, nếu bọn họ liên kết với nhau thì sẽ thành một nhóm người điên mất, hai lần đại chiến thế giới chẳng phải đều do bọn họ phát động là gì?” Lương Ngải Văn tiếp lời.
“Thà rằng anh ấy là một người điên!”
Tôi khẽ lướt qua bọn họ, đi vào phòng tắm rửa tay.
“Đàn ông làm gì có ai chung thủy, Karl còn hẹn hò với ba cô một lúc đấy, Klinsmann cũng thế!”
“Klinsmann thật đẹp trai.”
“Nhớ hồi trước mình cũng từng tìm đến anh ta.” Amelia cười đắc ý.
“Klinsmann, hứ, người đàn ông đến An còn không vừa mắt mà các cậu lại tranh giành nhau.” Audrey không để ý sự có mặt của tôi, bô bô nói.
“Người lần trước mình nhìn thấy mới gọi là đẹp trai! Đáng ti là...” Giọng Lương Ngải Văn đầy vẻ luyến tiếc, “An không có số điện thoại của anh ta.”
“Di động của cậu ấy chỉ có vài số điện thoại.” Amelia nói xen vào.
Tôi tủm tỉm cười không để ý lắm, vừa cúi xuống thì điện thoại reo.
“Về đến nhà rồi à?” Giọng ấm áp.
“Ừm.”
“Không làm phiền em chứ?” Giọng anh cũng không được tự nhiên lắm, tính đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện ôn hòa với nhau trên điện thoại.
“Ừm.”
“An Kiệt.” Giọng thì thầm, “Mai em có thể đến sớm không?”
“Có việc gì?”
“Hey, có việc, nhưng giờ anh muốn giữ bí mật.” Anh khẽ cười, có lẽ còn đang ôm trán nữa.
Nghĩ một lát, tôi nói: “Em sẽ cố gắng.”
Đầu dây bên kia hình như thở dài một tiếng, “Chẳng lẽ em không muốn nói gì với anh à?”
“Cái gì cơ?” Tôi hơi chau mày, nghĩ đến việc vừa mới từ bệnh viện về, tôi cảm thấy hơi lúng túng, nói chuyện như kiểu hai người yêu nhau thế này vẫn chưa quen lắm.
“Không, không có gì.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp, giọng vẫn ấm áp: “Vậy ngày mai gặp nhé!”
“Được.”
Tôi dập máy, lấy lại tinh thần, vừa quay người thì phát hiện Audrey đang đứng dựa vào cửa phòng tắm nhìn tôi, “Đàn ông à?”
Tôi chỉ cười không nói gì, lách qua cô ấy rồi đi về phía giá sách của mình.
“Mình biết ngay cậu sẽ không yên phận mãi đâu, bọn họ còn nghĩ cậu là Đức mẹ Maria tái thế cơ đấy!” Audrey nói sau lưng tôi.
“Giản An Kiệt, mình hỏi cậu, có thật là cậu không có số điện thoại của anh chàng lần trước không? MSN(*) cũng được?” Lương Ngải Văn là người duy nhất có thể gọi đầy đủ tên tiếng Trung của tôi.
Tôi nhìn cô ấy, lắc đầu, tôi và Diệp Lận thực sự không còn quan hệ
Sáng hôm sau ngủ dậy, vừa cầm điện thoại lên đã thấy ngay tin nhắn của cô tôi nói đã đến Pháp. Không kịp kinh ngạc, tôi liền vội vàng thay quần áo đi ra sân bay, vì cô bảo chín giờ phải có mặt, mà bây giờ đã là tám giờ bốn mươi phút rồi.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, diễm lệ trong bộ trang phục màu đỏ tươi trước cửa sân bay, tôi cảm thấy rất vui, được nhìn thấy cô thực sự còn thích hơn mọi thứ trên đời!
Nhìn thấy tôi, cô cũng vui mừng hét lên: “Ôi, An An của cô!”
Cô rất đẹp, trẻ hơn mẹ tôi nhiều, tính tình cũng trẻ trung. Khi tôi sáu tuổi thì cô lấy bố của Phác Tranh, cô một mình một tính, là người chỉ thích sống theo ý mình. Tôi ôm lấy cô, “Sao cô bảo ngày kia mới tới?”
“Ngạc nhiên lắm phải không, cô muốn làm con bất ngờ mà, thực sự là nhớ An An của cô đến phát khóc.”
Giọng điệu cởi mở quen thuộc khiến tôi có cảm giác yên bình, “Cô có cần về nghỉ ngơi trước không ạ?”
“Không, không, cô đã ngủ đẫy giấc trên máy bay rồi, suýt sái cả cổ đây này.”
Tôi nhìn đồng hồ, “Cô ơi, có lẽ bây giờ con không thể đi cùng cô được.”
“Sao cơ? Còn có việc gì quan trọng hơn ở bên cô à?”
Tôi cầm áo khoác giúp cô, nghĩ một lát rồi nói: “Cô còn nhớ một vài người ở Giản gia không?”
“Giản gia? Hừ!”
Tôi cười, cô đã quên mất mình cũng là người nhà họ Giản, “Cô không cần phải tức giận như thế, con đã không còn để tâm nữa rồi.”
“Nói ra mới nhớ, hồi tháng Giêng con cũng về đó một lần hả? Tiểu Phác nói với cô...”
Tôi ngắt lời cô, nắm tay cô đi về phía trước, “Con không còn quan tâm đến mấy người đó nữa rồi, cho nên cô cũng không cần phải bận tâm nữa. Bây giờ, đối với con, người thân duy nhất trên thế gian này chỉ có cô và mẹ con thôi.” Sau đó, nhớ ra kẻ “ngồi lê đôi mách” kia, tôi liền cười, nói: “Đương nhiên là cả Phác Tranh nữa.”
Cô cúi xuống nhìn tôi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, “Tại sao tự nhiên lại nhắc đến người nhà Giản gia?”
“Tịch Hy Thần, cô còn nhớ không?
“Cháu trai của Thẩm Tinh Du.”
“Vâng. Gần đây con hay nghĩ tới một việc, số tiền năm đó cô nhận được phải chăng là do anh ấy gửi?” Theo như những gì đã diễn ra, nếu tất cả đều do một tay anh làm thì có rất nhiều việc e rằng phải xem xét lại một lần nữa.
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào tôi, “Bây giờ cậu ta đang ở Pháp à?”
“Vâng.”
“Một lúc nữa người mà con phải đi gặp chính là cậu ta?”
“Vâng.”
Cô khẽ thở dài, “An Kiệt, cô tin con, tin rằng con biết rõ mình phải làm gì.”
Tôi lắc đầu, cầm tay cô và tiếp tục bước đi, “Không tính đến tiền bạc, thời gian con bị tạm giam vì xảy ra vụ án của bạn con, khi đó cô đang ở Đức không thể đến kịp, nhưng lại có người lấy danh nghĩa là cô đến giúp con, còn nữa, khi tay phải của con bị thương, bác sĩ Marie đã xuất hiện, cô ấy nói mình là tình nguyện viên người Thụy Sĩ, nhưng thực tế cô ấy là người quốc tịch Mỹ, mà lại đến Pháp đúng lúc con bị thương, càng phi lý hơn là, Marie hoàn toàn không phải tình nguyện viên, cô ấy là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất nổi tiếng ở Mỹ.”
Cô mở miệng vài lần, cuối cùng chỉ lắp bắp được một câu: Một người không thể có được bản lĩnh lớn như thế.”
“Vâng, thậm chí đằng sau còn liên quan đến chuyện thuốc gây nghiện.” Tôi cân nhắc từng câu chữ, “Cho nên bây giờ con luôn nghĩ xem liệu có khả năng đó không. Vì anh ấy khiến con cảm thấy có quá nhiều chuyện trùng họp, trùng họp đến mức... không có một kẽ hở nào, nếu không để ý, suy xét thì con nghĩ cả đời cũng không biết được.”
Cô chau mày, thần sắc trang nghiêm, “Đứa trẻ đó... sáu năm trước cô chỉ gặp vài lần, nói đúng ra là không thân thiết, trên thực tế, nếu đem ra so sánh thì việc con không thích người khác gần gũi chỉ là vẻ bề ngoài, còn cậu ta mới đích thực là một người lạnh lùng.”
“Cô muốn nói gì?” Tôi khẽ thở dài.
“An Kiệt, trước đây con rất hận con người có tên Tịch Hy Thần này đúng không?”
Tôi cúi đầu, không trả lời trực tiếp.
“Nhưng bây giờ con lại muốn chuyển hận thành yêu?”
Tôi ngẩng đối diện với ánh mắt truy cứu và đầy lo lắng của cô, “Cô...”
“Mặc dù đến giờ cô vẫn chưa hiểu rõ con người cậu ta, nhưng An Kiệt, cô có thể khẳng định với con là cậu ta hoàn toàn không thích hợp với con... Cậu ta quá phức tạp, đúng thế, quá phức tạp, nếu tất cả những gì con nói, hay còn nhiều hơn thế nữa, đều do một tay cậu ta làm thì cô chỉ có thể nói, cậu ta thật lợi hại.”
Tịch Hy Thần đứng trước cửa sổ, ngón tay thon dài nghịch nghịch cành hoa bách hợp. Chiếc áo bệnh nhân đã được cởi ra, thay bằng một bộ quần áo màu cà phê giản dị, gương mặt anh tuấn trong buổi sớm mai đượm vẻ u sầu,mái tóc đen mềm mại vẫn chưa chải phủ trên trán, xõa xuống cả mắt.
Hôm qua tôi không đến bệnh viện, anh cũng không gọi điện cho tôi, có một số chuyện, tôi và anh đều quá thận trọng, dè dặt.
Tôi bước đến nhấc cành hoa bách hợp lên, thế vào đó một cành hoa hồng trắng mới.
Tịch Hy Thần mỉm cười, quay đầu lại nhìn tôi, như thể sớm biết tôi đã đến, hai giây sau lại quay sang nhìn cành hoa hồng trắng, “Đúng là một cô gái không biết nghe lời.”
“Đã thành thói quen rồi.” Tôi nói, nhưng không chắc chắn anh muốn ám chỉ đến việc mua hoa hay điều gì khác.
“Đưa anh đi dạo một lúc được không?” Anh kéo tay tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối. Có những lúc tôi cảm thấy Tịch Hy Thần còn bá đạo hơn cả Diệp Lận.
“Ngày kia em sẽ đi Phần Lan.”
Bàn tay nắm lấy tay tôi càng siết chặt hơn.
“Ngày mai ra viện rồi.” Tôi lại độc thoại, “Khi nào anh quay về Trung Quốc?”
“Cô của em cũng đến Pháp rồi phải không?” Tịch Hy Thần vén lọn tóc mai lòa xòa vào mắt tôi ra sau tai.
Cuộc đối thoại giữa tôi và anh luôn có những chỗ khó nói, chỉ biết lẩn tránh, rất lâu sau tôi mới gật đầu, “Đến hôm qua.” Tôi không hề hỏi tại sao anh biết chuyện này, rất nhiều chuyện, dường như đã trở thành quy ước ngầm, anh không nói, tôi cũng không bao giờ hỏi.
“Nếu là cô của An Kiệt, vậy, anh có nên đến thăm không?”
Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “Nói chuyện với anh, lần nào cũng phải đắn đo suy nghĩ như vậy sao?” Ngón tay anh vuốt lên má trái tôi.
Ngón tay lạnh cóng của anh làm tôi giật mình, tôi né tránh một cách vô thức.
Lúc này, tôi nhận thấy rõ trong ánh mắt anh có chút xa lạ và cay đắng.
Vài giây sau, giọng điệu lạnh lùng quen thuộc lại cất lên: “Anh biết rồi.”
Lòng tôi bỗng thấy trĩu nặng, “Hôm qua anh bảo em đến sớm.” Lúc này tôi chỉ muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngột ngạt.
“Lạnh lùng, nhưng cũng dễ mềm lòng, vậy mà tại sao lúc này anh lại không thấy thích sự mềm lòng của em nhỉ?” Khóe môi đầy vẻ tự ti, ánh mắt u sầu, “An Kiệt, em vẫn như xưa... Thật sự ngoài không còn hận ra, đối với anh, đối với Tịch Hy Thần, em chẳng có cảm giác gì khác phải không?”
Tôi nhìn anh, không nói gì, thực sự cũng không biết phải đáp lại thế nào.
“Ngày kia... vậy thì ngày kia anh cũng đi.”
Câu nói của anh không hiểu sao lại khiến tôi tức giận, tôi giằng tay ra và bước về phía cửa.
“An Kiệt!” Cánh tay phía sau kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi, cười khổ, “Chúng ta cãi nhau đấy à?”
Tôi ngẩn người, vì hành động của anh, cũng vì hai từ... “cãi nhau” trong câu nói của anh, cãi nhau, không phải là mỉa mai, châm chọc.
Cánh tay đang ôm ngang eo đặt nhẹ lên vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh, ngón tay thon dài như của nhạc công nâng cằm tôi lên, đôi môi nhẹ nhàng đặt xuống, thật dịu dàng và êm ái. Anh nhẹ nhàng mút mát bờ môi tôi, đầu lưỡi dần thọc sâu vào khoang miệng tôi khám phá. Trước nay tôi thường không hứng thú với những nụ hôn, ngày trước mỗi khi Diệp Lận hôn tôi cũng vậy, nhưng khi Tịch Hy Thần hôn, tôi lại có cảm giác rất khác lạ, trống ngực đập thình thịch, không chán ghét, thậm chí còn thấy đê mê.
Những ngón tay anh luồn vào trong tóc tôi, nụ hôn mơn man như dòng nước, từ nhẹ nhàng, êm dịu đến mãnh liệt, quấn quýt không rời.
Tôi không kìm lòng được, bị cuốn theo nụ hôn đó, đôi mắt anh bỗng mở to, hừng hực như một ngọn lửa, anh khẽ rên lên một tiếng, nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!” Giọng của Bella vang lên cùng tiếng đóng cửa vội vàng.
Rất lâu sau, không khí bối rối đã lắng xuống, Tịch Hy Thần mới khẽ thở dài, “Lần nào cũng có người đến làm phiền.” Vùi đầu vào tóc tôi, anh cất giọng khàn khàn, “Tự dưng lại thấy nhớ cái địa đạo đó, chí ít ở đấy hôn em cũng không bị gián đoạn.”
Chú thích:
(*) Tên một phần mềm chat phổ biến ở nước ngoài.
Bất cứ ai lúc nửa đêm nhìn thấy người khác ngồi ở trước cửa phòng khách sạn của mình thì cũng đều ngạc nhiên thôi, hơn nữa, con người ở trước mặt này đã từng sai hẹn.
“Tôi không có chỗ nào để ngủ, chìa khóa ký túc có lẽ đã bị rơi ở phòng triển lãm.” Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
Anh ta nhìn tôi chăm chú.
Tôi gượng cười, bản thân chưa bao giờ làm việc liều lĩnh, đây có thể được tính là lần đầu tiên, “Nếu anh cảm thấy không tiện...”
“Không, không có gì bất tiện cả.” Anh ta kéo tay tôi, “Chỉ là anh cảm thấy hơi được... sủng ái thì vừa mừng lại vừa lo thôi.”
“Thực ra, nếu có thể, anh hãy cho tôi mượn tiền để tôi đi thuê phòng...”
“Đây cũng là khách sạn mà.” Anh ta quay người sang mở cửa, sau đó nghiêng người để tôi bước vào, “Đợi anh lâu rồi phải không?”
“Cũng bình thường.” Chỉ là ngồi hơi khổ một chút, chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần đầu. Trước đây, khi không vào được ký túc, nếu trên người có tiền thì tôi thuê khách sạn ngủ, nếu không có tiền thì ra chiếc ghế băng trên đường phố Paris ngồi suốt đêm. Tôi cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng: “Muộn thế này còn đến làm phiền anh, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”
Anh ta nhìn tôi, “Em trước nay chưa bao giờ làm phiền anh.”
Tôi không quan tâm lời anh ta nói có ngụ ý gì, đi vào phòng khách, vừa dựa vào chiếc sofa mềm mại đã cảm thấy tất cả những mệt mỏi ùn ùn kéo đến, rót một cốc nước rồi đưa cho tôi.
“Mệt lắm à?” Anh ta ngồi xuống cạnh tôi.
“Hơi mệt.” Thực ra chủ yếu là do hai hôm trước ở Lyon không ngủ được mấy... Bởi vì hiểu ra được vài chuyện nên tôi mất ngủ hai đêm. Tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói: “Đi vào giường mà ngủ, nằm ở đây sẽ không thoải mái.”
“Tịch Hy Thần.” Tôi mở mắt nhìn anh ta, ánh mắt anh ta rất dịu dàng và hơi dè dặt.
“Ba hôm trước tôi đi thăm bác sĩ đã chăm sóc tôi trước đây.”
Lông mày anh ta nhíu lại.
Tôi thở dài, “Chẳng phải rõ ràng tôi đã mắc nợ anh cả đời này hay sao?”
Những lúc không cần phải vòng vo, anh ta liền không làm ra vẻ mơ hồ nữa, về điểm này thì anh ta rất giống tôi.
“Đúng, em bất mãn à?”
Tôi lắc đầu, “Không, tôi không đến nỗi rẻ tiền còn khoe mẽ đâu.” Tôi nói thật lòng: “Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi... Anh nhờ cô ấy giúp tôi, đôi chân của tôi mới không bị tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại cho tôi, tôi rất cám ơn anh, nhưng, ngoài sự cảm kích ra...”
“Em không cần phải nói hết ra như the!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, ngắt lời tôi, “Đừng nói hết ra nữa!”
Tôi đứng lên, bỗng nhiên anh ta lùi lại một bước, “Em nghỉ ngơi đi, anh đi đặt phòng khác.” Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Thậm chí tôi còn không kịp gọi anh ta lại, không biết làm thế nào đành ngồi xuống sofa. Phải đối diện với căn phòng khách lặng thinh khiến tôi hơi ngẩn ngơ, bàng hoàng, thì ra có một số vấn đề khi trực tiếp đối mặt lại không đơn giản như trong tưởng tượng. Nhưng, không biết anh ta có nhận ra tôi nói những lời này với vẻ hơi do dự hay không.
Tôi định đợi anh ta quay về, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hơn ba giờ sáng, tôi đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình đã nằm yên vị trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, không có lấy một hơi thở. Tôi đứng dậy ra rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương mà lần đầu tiên cứ ngỡ... đó không chắc là mình.
Sáng hôm đó tôi rời đi từ rất sớm, đồng nghĩa với việc không gặp mặt Tịch Hy Thần.
Hai hôm sau cũng là lúc phải lên đường đi Phần Lan, nói thực là nếu không đi sang bên cô thì tôi không biết phải xoay xở thế nào. Đặt vé tàu xong, trên người tôi còn đúng bảy mươi euro. Quay lại ký túc thì trời đã tối, cô bạn cùng phòng người Singapore là Lương Ngải Văn cũng có nhà, tên của cô ấy gần đây tôi mới cố gắng nhớ được, thật ra cũng chẳng cần phải nhớ làm gì.
“Sao lúc nào cũng có nam sinh đến tìm cậu thế? Rõ ràng trông cậu tẻ nhạt chết đi được.” Cô ấy quăng lá thư ra, “Một người Mỹ ở khoa Luật gửi cho cậu đấy, à, mình chỉ cần một tách cà phê giá rẻ thôi.”
Tôi nhìn chiếc phong bì màu xanh lam, “Cậu thích thì cho cậu đấy.”
Cô ấy tỏ ý chẳng thèm, “Con mắt của mình đòi hỏi hơi cao đấy! Ai thèm cái lão người Mỹ nhìn như khỉ đột ấy chứ!”
Tôi mỉm cười, đứng dậy đi rửa tay. Chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại biết ngay là anh ta, tôi bèn đi ra hành lang nghe điện.
“An Kiệt, bây giờ em có rỗi không?”
“Có chuyện gì?”
Bên kia đầu dây hơi do dự, “Bây giờ anh đang ở bệnh viện, em có thể qua đây không?”
“Bệnh viện?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng lo lắng.
“Ai đang nằm viện?” Lương Ngải Văn nói xen vào.
Tôi liếc nhìn cô ấy, hành động thật là kỳ quái, “vết thương cũ lại tái phát à?”
“Không phải.” Tôi nghe thấy anh ta khó chịu rên lên một tiếng, “Nếu em không rỗi thì thôi.”
“Đợi đã.” Tôi nghe thấy anh ta định ngắt điện thoại, “Ở bệnh viện nào?”
Nửa giờ sau, tôi vội vàng gọi taxi đi vào viện. Đến cổng viện gọi cho anh ta thì toàn thấy tắt máy, tôi đành phải vào phòng y tá trực hỏi.
“Anh Elvis à? Bây giờ anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật.” Cô y tá chỉ về phía phòng phẫu thuật đang sáng đèn. “Cô có thể ra ngoài đợi một lúc.”
“Phẫu thuật? Sao lại nặng như thế?” Tôi vốn nghĩ là do vết thương cũ tái phát.
“Tai nạn giao thông, chân bị gãy xương. Xin hỏi, cô có phải là người nhà của anh ấy
Không phải.”
“Hả?” Cô y tá hơi ngạc nhiên, “Có phải vừa nãy anh ấy gọi điện cho cô không?”
Anh ta đang ngủ, vết thương trên người không quá nghiêm trọng, nhưng sắc mặt thì vẫn trắng bệch.
Lần đầu tiên, tôi ngồi xuống, thật bình tĩnh nghĩ về anh ta, và nghĩ về bản thân.
Bốn năm trước, khi tôi bị tai nạn giao thông, nếu không có bác sĩ Marie kịp thời chữa trị thì tôi không chỉ tàn phế mồi cánh tay phải, nhưng người mà tôi phải cảm ơn nhiều nhất chính là con người đang ở trước mặt này.
Tôi không thể phủ nhận là tôi và anh ta ít nhiều có liên quan đến nhau, mối liên quan này có lẽ đã kéo dài trong suốt một thời gian, chỉ là tôi không muốn truy đến cùng mà thôi.
Tôi nhìn vết sẹo trên tay anh ta, vết sẹo sâu đến mức giờ nhìn vẫn còn thấy sợ. Tôi không dám chạm vào... Cảm giác ngón tay anh ta từ từ nắm lấy ngón tay tôi, thật chặt.
“Anh cứ nghĩ em sẽ không đến.”
“Đừng nên lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung.” Tôi khẽ hỏi: “Sao lại xảy ra tai nạn?”
“Vượt đèn đỏ.”
“Không phải anh luôn chấp hành nghiêm chỉnh sao?” Tôi nói bóng gió.
“Ừ, tại anh đang suy nghĩ một số việc, nó khiến anh rất buồn và suy sụp...”
Trái tim tôi tự nhiên thắt lại.
“Anh như thế này, em có thấy đau lòng chút nào không?”
“Tịch Hy Thần...”
“Em có cảm thấy anh mặt dày không?”
“Tôi cũng thấy hơi đau lòng.” Tôi thừa nhận, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Tôi mỉm cười, “Và cũng thấy anh hơi trơ tráo.”
Ngày hôm sau, tôi vẫn chưa thể đi Phần Lan.
Khi đi taxi đến bệnh viện thì thấy anh ta đang uống thuốc, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Không tồi.” Ánh mắt anh ta rạng ngời. Hình như anh ta lấy thái độ của tôi làm thước đo mức độ tiếp nhận anh ta, có phần hơi tham l
Tôi rót một cốc nước đưa cho anh ta, “Anh bị thương, dù ít dù nhiều tôi cũng phải có trách nhiệm.”
“Em nhất định phải giải thích lý do mình đến đây sao?” Anh ta gượng cười, cúi đầu nhìn cốc nước thủy tinh trên tay.
Trong chuyện tình cảm, cách cư xử của anh ta thật giống như một đứa trẻ, vừa dè dặt vừa nhạy cảm, thường xuyên thăm dò, khi gặp thì không kìm nén nổi cảm xúc, sau khi bị tôi lạnh lùng cự tuyệt thì tự giác lùi lại, giữ đúng khoảng cách, rồi sau đó chờ đợi những động thái tiếp theo.
Còn tôi, liệu cư xử tốt hơn anh ta được mấy phần? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đây tôi hận anh ta chỉ là giận cá chém thớt, khi nỗi oan ức và căm hận của mình không có chỗ trút, bèn ích kỷ đổ hết lên đầu anh ta, đồng thời tự thuyết phục mình rằng đó là điều hiển nhiên. Bàn tay bất giác đưa lên xoa nhẹ má trái, có lẽ từ trước đến nay tôi chỉ muốn thông qua anh ta để chứng minh mình còn tồn tại, có lẽ anh ta mới là người bị lợi dụng.
Tôi thừa nhận tình cảm của mình bây giờ đã khác trước rất nhiều, tôi cũng biết đối với anh ta, ngoài “lòng biết ơn”, tôi còn có những tình cảm khác.
Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cô, Phác Tranh, Christine, Diệp Lận, Tịch Hy Thần, mẹ tôi, bố tôi, Mạc Gia Trân...
Tôi liệt kê tất cả những người đã từng sống chung hoặc tiếp xúc, không biết tại sao bản thân lại đơn độc và tại sao Tịch Hy Thần lại liên quan đến tôi nhiều đến thế. Có lẽ là do số phận đã an bài, chỉ buồn một nỗi là sự thờ ơ, lạnh nhạt của cả hai khiến không ai có thể dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình cho người kia biết, sau đó gặp nhau lại càng trở thành một gánh nặng, cho đến gần đây... sau khi xảy ra sự cố sụt lở đất, Tịch Hy Thần bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp lạ thường, giống như cởi bỏ một vài thứ, chắc là vì chỉ số EQ của anh ta không đạt tiêu chuẩn nên anh ta không biết phải làm thế nào để đối phó với những cảm xúc của mình.
Tôi thích anh ta? Không, mà là sợ anh ta. Sáu năm sống ở nước ngoài, người xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của tôi chính là anh ta. Anh ta khiến tôi mỗi lần giật mình tỉnh giấc đều mang cảm giác tội lỗi, anh ta khiến tôi nhớ mình là ai, tại sao lại rời xa nơi ấy...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi vẫn thường nghĩ, anh ta là ai? Khuôn mặt mờ nhạt, giọng nói mơ hồ ấy, tôi không thể quên!
Tôi nhớ lần đầu tiên bị ngất ở nước ngoài, có người đã ôm tôi, khuôn mặt mờ nhạt ấy thật giống như trong giấc m
Tôi nghe thấy anh ta gọi tên mình, hết lần này đến lần khác, rất dịu dàng và ấm áp, đó là lần đầu tiên tôi ngủ một giấc ngon lành.
Tôi sợ môi trường xa lạ, những con người không quen biết, những cô gái nghiện ngập, những sinh viên ngoại quốc được nuông chiều sống phóng túng, bừa bãi...
Một hôm, có một cô gái chạy đến nói với tôi, “Mình biết tiếng Trung, mình dẫn cậu đi ăn nhé?”
Hồi đó, lúc nào tôi cũng ăn bánh mì đến phát ngấy, thế nên tôi đã đồng ý. Cô ấy là một cô gái ngoại quốc to cao, biết tiếng Trung, tên là Christine.
Christine nói: “An, năm đó mình chạy đến bên cậu là vì có một người con trai nhờ mình chăm sóc cậu. Anh ấy nói hãy đưa cậu đi ăn, đưa cậu đi làm quen với từng cái cây, ngọn cỏ nơi này, đưa cậu đi dạo, đừng để cậu lạc đường...”
Mỗi năm tôi đều nhận được một món quà sinh nhật, không đề tên người gửi, nhưng đều là thứ lúc đó tôi cần nhất.
Trong thời gian bị tai nạn, tinh thần tôi sầu não, hầu như ngày nào cũng ngủ không ngon giấc. Chỉ đến khi mệt không chịu được nữa mới chợp mắt một lúc, cảm giác có người nắm tay tôi, thật nhẹ nhàng, ấm áp. Không biết anh ta là ai, nhưng thật lạ là anh ta lại mang đến cho tôi cảm giác yên lòng. Khi tỉnh dậy, không thấy một ai, cảm giác hụt hẫng như vừa mất đi thứ gì đó.
“An Kiệt?” Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy không biết phải làm gì, bèn thả lỏng người và nói: “Tịch Hy Thần, tôi đến là vì... muốn đến.”
Cảm xúc của anh ta lúc này có lẽ là vui mừng tột độ.
Hai ngày sau, Tịch Hy Thần làm thủ tục xuất viện. Có lẽ sau khi hồi phục, anh ta sẽ quay về Trung Quốc, bỏ lại một mình tôi ở bên này, hiện giờ cô tôi cũng đang thúc giục liên tục, gần như ngày nào cũng nhắn tin. Tôi nghĩ mình phải nhanh chóng thu xếp mọi việc ở đây để sang Phần Lan, nếu không bà cô yêu quý sẽ ca cẩm suốt ngày mất.
Đẩy cửa phòng bệnh bước vào, tôi thấy anh ta đang ngồi trên giường xem tài liệu, bộ quần áo bằng vải cotton màu trắng kết hợp với chiếc kính gọng bạc trông thật nhã nhặn và thanh lịch.
“Hôm nay em đến hơi muộn một chút.” Tịch Hy Thần ngẩng lên, trên môi nở nụ cười.
“Ừm.” Tôi thuận miệng trả lời, đi đến ước cửa sổ thay cành hoa bách hợp hôm qua, “Đang ốm, làm việc không tốt đâu.”
Tịch Hy Thần sững sờ, tiện tay kẹp tập tài liệu lại rồi cho vào ngăn tủ, ánh mắt càng rạng ngời hơn, “Câu nói này của em, anh có thể coi là sự quan tâm không?”
Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “An Kiệt, là anh quá vội vàng, hay là em...”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi!” Tôi đi đến bên giường anh
“Thật không?” Tịch Hy Thần nhìn tôi, ánh mắt trực diện và sáng ngời, “Bây giờ, lòng anh rất tham lam.” Anh ta gượng cười, “Bây giờ, sợ là ngay cả bản thân, anh cũng không kiểm soát nổi.”
“Anh muốn tôi phải làm sao?” Tôi thở dài mỉm cười, lòng tham vô đáy của anh ta ngày càng lộ rõ, đôi khi lại giống như một đứa trẻ xấu hổ, ăn nói bẽn lẽn. Trước nay tôi chưa hề biết một Tịch Hy Thần cao sang là thế mà lại có lúc yếu mềm, anh ta thế này, có nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ tới.
Tịch Hy Thần cười rạng rỡ, lấy tay vén mái tóc đang rủ xuống của tôi, “Không, em biết không, em không cần phải làm gì cả, anh sẽ không ép em, cũng không thử thay đổi cuộc sống hay quan niệm sống của em, con người em hiện giờ đã là một món quà đối với anh rồi, chỉ e lòng tham của con người không có giới hạn.” Anh ta ngẩng lên, ánh mắt táo bạo đến mức càn rỡ đó khiến tôi đột nhiên thấy hơi lo lắng, đứng thẳng lên nhìn anh ta, “Anh chỉ hy vọng em có thể đáp lại anh, dù chỉ một chút thôi, đừng để anh có cảm giác mình đang độc diễn.”
Nói anh ta không có ảnh hưởng gì đến tôi rõ ràng chỉ là tự lừa dối, không thể phủ nhận anh ta đã không còn không quan trọng đối với tôi nữa.
“Bị thương à? Tại sao thế?” Anh ta đột nhiên kéo tay trái tôi lại, nhìn vết thương rất sâu trên mu bàn tay tôi với vẻ rất chăm chú và căng thẳng, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Tôi muốn giằng tay ra mà không được, đành để mặc anh ta. Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều khiến tôi nhận ra anh ta luôn khăng khăng, kiên trì về mọi mặt, “Lúc mua hoa không để ý bị cứa vào.” Ngày trước Diệp Lận thường mua hoa tặng tôi, mỗi ngày một bó cũng không thấy phiền hay mệt mỏi, sau này khi đến Pháp, tôi cũng tự nuôi dưỡng thói quen đó bằng cách thỉnh thoảng tự mua hoa về cắm. vết thương này là do hôm nay tôi bị chiếc bình thủy tinh ở cửa hàng hoa cứa vào vì không chú ý trên chiếc bình có một vết sứt.
Tịch Hy Thần đưa mắt về phía lọ hoa bách hợp mới bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này cô y tá đẩy cửa bước vào, “Hôm nay cô đến muộn nhỉ!” Cô y tá này tên Bella, là người sóc bệnh nhân ở một số phòng VIP của bệnh viện, tuy hơi lớn tuổi nhưng cô luôn khiến người ta có cảm giác cô rất trẻ trung, nhiệt tình.
Tôi gật đầu, lúc nãy Tịch Hy Thần cũng nói tôi đến muộn, nhưng tôi khẳng định mình chỉ đến muộn có nửa tiếng thôi.
“Anh Tịch Hy Thần đợi cô lâu lắm rồi.”
Câu nói này khiến tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn người đang ngồi trên giường bệnh, chỉ thấy anh ta đang cất kính vào bao, thái độ thản nhiên, “Cứ nghĩ hôm nay em không đến.” Tịch Hy Thần vẫn nói tiếng Trung.
“Hey, người châu Á tình cảm thật đấy, muộn một tí đã rối ruột rối gan lên rồi.” Bella cười nói.
Dù biết người Pháp lãng mạn, ăn nói lại không kiêng nể gì, nhưng bị người khác nói như thế thì dù ít hay nhiều cũng thấy mất tự nhiên, nhất thời không biết nên nói gì, tôi nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Tôi ra ngoài đây.”
“Không cần, tôi chỉ kiểm tra vết thương cho anh Tịch Hy Thần một chút thôi, không cần phải ra ngoài, hơn nữa, chẳng phải cô là người yêu của anh ấy sao?” Bella nháy mắt với tôi.
Người yêu? Tôi cười khổ, muốn phản bác nhưng thấy không cần thiết nên lại thôi, dẫu sao nói nhiều lại thành ra phản tác dụng, càng chứng minh là mình có tình cảm thật, còn Tịch Hy Thần vẫn thản nhiên để cô y tá Bella kiểm tra vết thương, thậm chí còn tủm tỉm cười.
“Nói thật là hai bạn rất đẹp đôi.” Bella lại nói.
Tôi không ngờ cô ấy có hứng thú với chuyện này đến thế, chỉ biết tiếp tục im lặng.
“Cảm ơn!” Ngược lại, Tịch Hy Thần lịch sự tiếp lời,như không có chuyện gì, ung dung cực độ.
“Ok!” Kiểm tra vết thương cho Tịch Hy Thần xong, Bella thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn cười, nói: “Ngày mai cô đừng đến muộn nữa nhé!”
Tôi nhìn Tịch Hy Thần, anh ta cũng dịu dàng nhìn tôi, “Giận à?”
“Chẳng có gì là giận hay không giận.” Chỉ là thấy không được thoải mái cho lắm.
“Bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, đúng không?”
Tôi lắc lắc đầu và ngồi xuống giường, “Tịch Hy Thần, từ bao giờ anh bắt đầu trở nên suy hơn tính thiệt thế hả?”
“Vì em nên anh mới suy hơn tính thiệt như thế.” Anh ta kéo tay tôi, ánh mắt rạng ngời, “An Kiệt, chúng ta đã bắt đầu rồi đúng không, chí ít, anh nghĩ là em đã cho phép anh bắt đầu, vậy nên từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ buông tay.”
Tôi do dự, “Anh không cảm thấy... quá nhanh à?” Câu nói này là thật lòng.
“Không thấy.” Anh ta khẩn thiết nói, “Em... có thể không cần phải đáp lại.” Anh ta không để tôi kịp nói gì, “Nhưng, xin đừng cự tuyệt anh, cho dù thế nào, cũng đừng cự tuyệt.”
“Tôi có thể nói là anh đang ép buộc tôi không?” Tôi không đừng được, cười phá lên.
“Có được không?” Tịch Hy Thần nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi như bị cái gì đó kéo lại, anh ta lặng lẽ nhìn tôi, không biết bao lâu, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ đã trả lời anh ta thế nào.
“Sau này đừng mua hoa nữa.” Tịch Hy Thần luồn ngón tay vào tóc tôi, giọng dịu dàng, thận trọng, “Mặc dù tất cả những gì thuộc về em anh đều trân trọng, nhưng riêng hoa thì... xin hãy để anh tặng em.”
Hôm đó, quay lại ký túc xá, tôi bất ngờ khi thấy ba cô bạn cùng phòng đều có mặt ở nhà, dưới sàn phòng khách nhỏ trải một chiếc khăn trải bàn, trên đó bày đầy đồ ăn nhẹ. Audrey đang ngồi trên sofa, khi tôi vừa bước vào phòng thì nghe thấy cô ấy đang nói những câu chẳng hay ho gì về một người đàn ông Đức.
“Anh ta chẳng bao giờ làm tình với mình.”
“Đàn ông Đức vốn nghiêm cẩn, nếu bọn họ liên kết với nhau thì sẽ thành một nhóm người điên mất, hai lần đại chiến thế giới chẳng phải đều do bọn họ phát động là gì?” Lương Ngải Văn tiếp lời.
“Thà rằng anh ấy là một người điên!”
Tôi khẽ lướt qua bọn họ, đi vào phòng tắm rửa tay.
“Đàn ông làm gì có ai chung thủy, Karl còn hẹn hò với ba cô một lúc đấy, Klinsmann cũng thế!”
“Klinsmann thật đẹp trai.”
“Nhớ hồi trước mình cũng từng tìm đến anh ta.” Amelia cười đắc ý.
“Klinsmann, hứ, người đàn ông đến An còn không vừa mắt mà các cậu lại tranh giành nhau.” Audrey không để ý sự có mặt của tôi, bô bô nói.
“Người lần trước mình nhìn thấy mới gọi là đẹp trai! Đáng ti là...” Giọng Lương Ngải Văn đầy vẻ luyến tiếc, “An không có số điện thoại của anh ta.”
“Di động của cậu ấy chỉ có vài số điện thoại.” Amelia nói xen vào.
Tôi tủm tỉm cười không để ý lắm, vừa cúi xuống thì điện thoại reo.
“Về đến nhà rồi à?” Giọng ấm áp.
“Ừm.”
“Không làm phiền em chứ?” Giọng anh cũng không được tự nhiên lắm, tính đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện ôn hòa với nhau trên điện thoại.
“Ừm.”
“An Kiệt.” Giọng thì thầm, “Mai em có thể đến sớm không?”
“Có việc gì?”
“Hey, có việc, nhưng giờ anh muốn giữ bí mật.” Anh khẽ cười, có lẽ còn đang ôm trán nữa.
Nghĩ một lát, tôi nói: “Em sẽ cố gắng.”
Đầu dây bên kia hình như thở dài một tiếng, “Chẳng lẽ em không muốn nói gì với anh à?”
“Cái gì cơ?” Tôi hơi chau mày, nghĩ đến việc vừa mới từ bệnh viện về, tôi cảm thấy hơi lúng túng, nói chuyện như kiểu hai người yêu nhau thế này vẫn chưa quen lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không, không có gì.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp, giọng vẫn ấm áp: “Vậy ngày mai gặp nhé!”
“Được.”
Tôi dập máy, lấy lại tinh thần, vừa quay người thì phát hiện Audrey đang đứng dựa vào cửa phòng tắm nhìn tôi, “Đàn ông à?”
Tôi chỉ cười không nói gì, lách qua cô ấy rồi đi về phía giá sách của mình.
“Mình biết ngay cậu sẽ không yên phận mãi đâu, bọn họ còn nghĩ cậu là Đức mẹ Maria tái thế cơ đấy!” Audrey nói sau lưng tôi.
“Giản An Kiệt, mình hỏi cậu, có thật là cậu không có số điện thoại của anh chàng lần trước không? MSN(*) cũng được?” Lương Ngải Văn là người duy nhất có thể gọi đầy đủ tên tiếng Trung của tôi.
Tôi nhìn cô ấy, lắc đầu, tôi và Diệp Lận thực sự không còn quan hệ
Sáng hôm sau ngủ dậy, vừa cầm điện thoại lên đã thấy ngay tin nhắn của cô tôi nói đã đến Pháp. Không kịp kinh ngạc, tôi liền vội vàng thay quần áo đi ra sân bay, vì cô bảo chín giờ phải có mặt, mà bây giờ đã là tám giờ bốn mươi phút rồi.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, diễm lệ trong bộ trang phục màu đỏ tươi trước cửa sân bay, tôi cảm thấy rất vui, được nhìn thấy cô thực sự còn thích hơn mọi thứ trên đời!
Nhìn thấy tôi, cô cũng vui mừng hét lên: “Ôi, An An của cô!”
Cô rất đẹp, trẻ hơn mẹ tôi nhiều, tính tình cũng trẻ trung. Khi tôi sáu tuổi thì cô lấy bố của Phác Tranh, cô một mình một tính, là người chỉ thích sống theo ý mình. Tôi ôm lấy cô, “Sao cô bảo ngày kia mới tới?”
“Ngạc nhiên lắm phải không, cô muốn làm con bất ngờ mà, thực sự là nhớ An An của cô đến phát khóc.”
Giọng điệu cởi mở quen thuộc khiến tôi có cảm giác yên bình, “Cô có cần về nghỉ ngơi trước không ạ?”
“Không, không, cô đã ngủ đẫy giấc trên máy bay rồi, suýt sái cả cổ đây này.”
Tôi nhìn đồng hồ, “Cô ơi, có lẽ bây giờ con không thể đi cùng cô được.”
“Sao cơ? Còn có việc gì quan trọng hơn ở bên cô à?”
Tôi cầm áo khoác giúp cô, nghĩ một lát rồi nói: “Cô còn nhớ một vài người ở Giản gia không?”
“Giản gia? Hừ!”
Tôi cười, cô đã quên mất mình cũng là người nhà họ Giản, “Cô không cần phải tức giận như thế, con đã không còn để tâm nữa rồi.”
“Nói ra mới nhớ, hồi tháng Giêng con cũng về đó một lần hả? Tiểu Phác nói với cô...”
Tôi ngắt lời cô, nắm tay cô đi về phía trước, “Con không còn quan tâm đến mấy người đó nữa rồi, cho nên cô cũng không cần phải bận tâm nữa. Bây giờ, đối với con, người thân duy nhất trên thế gian này chỉ có cô và mẹ con thôi.” Sau đó, nhớ ra kẻ “ngồi lê đôi mách” kia, tôi liền cười, nói: “Đương nhiên là cả Phác Tranh nữa.”
Cô cúi xuống nhìn tôi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, “Tại sao tự nhiên lại nhắc đến người nhà Giản gia?”
“Tịch Hy Thần, cô còn nhớ không?
“Cháu trai của Thẩm Tinh Du.”
“Vâng. Gần đây con hay nghĩ tới một việc, số tiền năm đó cô nhận được phải chăng là do anh ấy gửi?” Theo như những gì đã diễn ra, nếu tất cả đều do một tay anh làm thì có rất nhiều việc e rằng phải xem xét lại một lần nữa.
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào tôi, “Bây giờ cậu ta đang ở Pháp à?”
“Vâng.”
“Một lúc nữa người mà con phải đi gặp chính là cậu ta?”
“Vâng.”
Cô khẽ thở dài, “An Kiệt, cô tin con, tin rằng con biết rõ mình phải làm gì.”
Tôi lắc đầu, cầm tay cô và tiếp tục bước đi, “Không tính đến tiền bạc, thời gian con bị tạm giam vì xảy ra vụ án của bạn con, khi đó cô đang ở Đức không thể đến kịp, nhưng lại có người lấy danh nghĩa là cô đến giúp con, còn nữa, khi tay phải của con bị thương, bác sĩ Marie đã xuất hiện, cô ấy nói mình là tình nguyện viên người Thụy Sĩ, nhưng thực tế cô ấy là người quốc tịch Mỹ, mà lại đến Pháp đúng lúc con bị thương, càng phi lý hơn là, Marie hoàn toàn không phải tình nguyện viên, cô ấy là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất nổi tiếng ở Mỹ.”
Cô mở miệng vài lần, cuối cùng chỉ lắp bắp được một câu: Một người không thể có được bản lĩnh lớn như thế.”
“Vâng, thậm chí đằng sau còn liên quan đến chuyện thuốc gây nghiện.” Tôi cân nhắc từng câu chữ, “Cho nên bây giờ con luôn nghĩ xem liệu có khả năng đó không. Vì anh ấy khiến con cảm thấy có quá nhiều chuyện trùng họp, trùng họp đến mức... không có một kẽ hở nào, nếu không để ý, suy xét thì con nghĩ cả đời cũng không biết được.”
Cô chau mày, thần sắc trang nghiêm, “Đứa trẻ đó... sáu năm trước cô chỉ gặp vài lần, nói đúng ra là không thân thiết, trên thực tế, nếu đem ra so sánh thì việc con không thích người khác gần gũi chỉ là vẻ bề ngoài, còn cậu ta mới đích thực là một người lạnh lùng.”
“Cô muốn nói gì?” Tôi khẽ thở dài.
“An Kiệt, trước đây con rất hận con người có tên Tịch Hy Thần này đúng không?”
Tôi cúi đầu, không trả lời trực tiếp.
“Nhưng bây giờ con lại muốn chuyển hận thành yêu?”
Tôi ngẩng đối diện với ánh mắt truy cứu và đầy lo lắng của cô, “Cô...”
“Mặc dù đến giờ cô vẫn chưa hiểu rõ con người cậu ta, nhưng An Kiệt, cô có thể khẳng định với con là cậu ta hoàn toàn không thích hợp với con... Cậu ta quá phức tạp, đúng thế, quá phức tạp, nếu tất cả những gì con nói, hay còn nhiều hơn thế nữa, đều do một tay cậu ta làm thì cô chỉ có thể nói, cậu ta thật lợi hại.”
Tịch Hy Thần đứng trước cửa sổ, ngón tay thon dài nghịch nghịch cành hoa bách hợp. Chiếc áo bệnh nhân đã được cởi ra, thay bằng một bộ quần áo màu cà phê giản dị, gương mặt anh tuấn trong buổi sớm mai đượm vẻ u sầu,mái tóc đen mềm mại vẫn chưa chải phủ trên trán, xõa xuống cả mắt.
Hôm qua tôi không đến bệnh viện, anh cũng không gọi điện cho tôi, có một số chuyện, tôi và anh đều quá thận trọng, dè dặt.
Tôi bước đến nhấc cành hoa bách hợp lên, thế vào đó một cành hoa hồng trắng mới.
Tịch Hy Thần mỉm cười, quay đầu lại nhìn tôi, như thể sớm biết tôi đã đến, hai giây sau lại quay sang nhìn cành hoa hồng trắng, “Đúng là một cô gái không biết nghe lời.”
“Đã thành thói quen rồi.” Tôi nói, nhưng không chắc chắn anh muốn ám chỉ đến việc mua hoa hay điều gì khác.
“Đưa anh đi dạo một lúc được không?” Anh kéo tay tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối. Có những lúc tôi cảm thấy Tịch Hy Thần còn bá đạo hơn cả Diệp Lận.
“Ngày kia em sẽ đi Phần Lan.”
Bàn tay nắm lấy tay tôi càng siết chặt hơn.
“Ngày mai ra viện rồi.” Tôi lại độc thoại, “Khi nào anh quay về Trung Quốc?”
“Cô của em cũng đến Pháp rồi phải không?” Tịch Hy Thần vén lọn tóc mai lòa xòa vào mắt tôi ra sau tai.
Cuộc đối thoại giữa tôi và anh luôn có những chỗ khó nói, chỉ biết lẩn tránh, rất lâu sau tôi mới gật đầu, “Đến hôm qua.” Tôi không hề hỏi tại sao anh biết chuyện này, rất nhiều chuyện, dường như đã trở thành quy ước ngầm, anh không nói, tôi cũng không bao giờ hỏi.
“Nếu là cô của An Kiệt, vậy, anh có nên đến thăm không?”
Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “Nói chuyện với anh, lần nào cũng phải đắn đo suy nghĩ như vậy sao?” Ngón tay anh vuốt lên má trái tôi.
Ngón tay lạnh cóng của anh làm tôi giật mình, tôi né tránh một cách vô thức.
Lúc này, tôi nhận thấy rõ trong ánh mắt anh có chút xa lạ và cay đắng.
Vài giây sau, giọng điệu lạnh lùng quen thuộc lại cất lên: “Anh biết rồi.”
Lòng tôi bỗng thấy trĩu nặng, “Hôm qua anh bảo em đến sớm.” Lúc này tôi chỉ muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngột ngạt.
“Lạnh lùng, nhưng cũng dễ mềm lòng, vậy mà tại sao lúc này anh lại không thấy thích sự mềm lòng của em nhỉ?” Khóe môi đầy vẻ tự ti, ánh mắt u sầu, “An Kiệt, em vẫn như xưa... Thật sự ngoài không còn hận ra, đối với anh, đối với Tịch Hy Thần, em chẳng có cảm giác gì khác phải không?”
Tôi nhìn anh, không nói gì, thực sự cũng không biết phải đáp lại thế nào.
“Ngày kia... vậy thì ngày kia anh cũng đi.”
Câu nói của anh không hiểu sao lại khiến tôi tức giận, tôi giằng tay ra và bước về phía cửa.
“An Kiệt!” Cánh tay phía sau kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi, cười khổ, “Chúng ta cãi nhau đấy à?”
Tôi ngẩn người, vì hành động của anh, cũng vì hai từ... “cãi nhau” trong câu nói của anh, cãi nhau, không phải là mỉa mai, châm chọc.
Cánh tay đang ôm ngang eo đặt nhẹ lên vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh, ngón tay thon dài như của nhạc công nâng cằm tôi lên, đôi môi nhẹ nhàng đặt xuống, thật dịu dàng và êm ái. Anh nhẹ nhàng mút mát bờ môi tôi, đầu lưỡi dần thọc sâu vào khoang miệng tôi khám phá. Trước nay tôi thường không hứng thú với những nụ hôn, ngày trước mỗi khi Diệp Lận hôn tôi cũng vậy, nhưng khi Tịch Hy Thần hôn, tôi lại có cảm giác rất khác lạ, trống ngực đập thình thịch, không chán ghét, thậm chí còn thấy đê mê.
Những ngón tay anh luồn vào trong tóc tôi, nụ hôn mơn man như dòng nước, từ nhẹ nhàng, êm dịu đến mãnh liệt, quấn quýt không rời.
Tôi không kìm lòng được, bị cuốn theo nụ hôn đó, đôi mắt anh bỗng mở to, hừng hực như một ngọn lửa, anh khẽ rên lên một tiếng, nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!” Giọng của Bella vang lên cùng tiếng đóng cửa vội vàng.
Rất lâu sau, không khí bối rối đã lắng xuống, Tịch Hy Thần mới khẽ thở dài, “Lần nào cũng có người đến làm phiền.” Vùi đầu vào tóc tôi, anh cất giọng khàn khàn, “Tự dưng lại thấy nhớ cái địa đạo đó, chí ít ở đấy hôn em cũng không bị gián đoạn.”
Chú thích:
(*) Tên một phần mềm chat phổ biến ở nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro