Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)
Chạy Khỏi Nam T...
Nạo Nạo Đầu Bì
2024-09-15 00:32:01
Hành lý của Hạ Ức rất đơn giản.
Anh đã đến cổng rồi, nhưng không thấy bóng dáng của người lái xe đâu cả.
Lúc này tài xế lão Lưu gọi điện thoại tới: “Xin lỗi cậu sếp Tiểu Hạ, có xe tông vào phía sau tôi, bây giờ tôi không đến kịp được. Tôi gọi con trai tôi tới đón cậu ngay, cậu xem có được không?”
Hạ Ức nhìn đồng hồ đồng hồ: “Không cần đâu, tự tôi gọi một chiếc taxi là được rồi, ông cứ xử lý chuyện của ông trước đi, tôi cúp máy đây.”
Hạ Ức gọi điện thoại cho thư ký Lâm Du Trác: “Tài xế không tới được, bây giờ tôi đi taxi ra sân bay, đến bên đó, tôi không sống ở nhà cũ, anh đặt khách sạn đi.”
Sau khi Lâm Du Trác nhận được điện thoại: “Vâng, tôi biết rồi sếp Hạ.”
…
Hàng Vãn Tản mặc bộ trang phục thể thao, đeo ba lô và kéo theo một chiếc vali đi ra cửa.
Cô liếc nhìn biển hiệu Hàng Ký, cúi thấp đầu xuống.
Cô đặt chìa khóa của mình dưới đáy chậu hoa ở cửa.
Cô nhắn tin cho Phùng Khê: Tôi đi đây, có duyên gặp lại.
Hợp đồng thuê nhà cô ký có thời hạn là một năm, Phùng Khê đã giảm giá rất nhiều cho cô. Nhưng còn nửa năm nữa mới hết hạn hợp đồng, hơn nữa nếu muốn trả lại tiền thuê nhà chắc hẳn cô còn phải dây dưa với Phùng Khê thêm một thời gian nữa, cô không thể kéo dài thêm nữa nên cô không định đòi số tiền còn lại.
Cô không kìm lòng mà liếc nhìn một cái cuối cùng vào cửa hàng hoàng thánh nhỏ Hàng Ký.
Trong bốn năm qua, cô sống ở đây rất hạnh phúc và yên ổn. Lần này cô thực sự phải đi rồi.
Cô bắt một chiếc taxi trên app, đi đến sân bay.
Hôm nay chỉ cần cô có thể rời khỏi đây, cô sẽ được an toàn.
Hy vọng trong suốt quãng đời còn lại, cô sẽ không gặp lại Hạ Ức nữa.
Giờ này là thời gian làm việc, nên trên đường đi cũng không bị kẹt xe, điều này khiến cho Hàng Vãn Tản cảm thấy vô cùng thuận lợi.
Cứ như vậy, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra bất kỳ sai sót nào. Cô cầu nguyện trong lòng.
Cuối cùng khi thuận lợi đến sân bay, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được buông xuống.
Để phòng ngừa, cô đeo khẩu trang kín mít.
Sau khi xuống xe, cô quay đầu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu Hàng, chờ tôi với!” Hắn thở hồng hộc chạy tới.
Người tới chính là Phùng Khê.
Phùng Khê cuống quít mở miệng nói: “Tiểu Hàng, tại sao em lại đi nhanh như vậy? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.
Phùng Khê thấy Hàng Vãn Tản chỉ gửi một tin nhắn đơn giản rồi rời đi. Hắn cảm thấy mình giống như bị bỏ lại vậy, mặc dù Hàng Vãn Tản và hắn không thể bên nhau, nhưng hắn có thể nhìn cô mỗi ngày, nói chuyện với cô vài câu, cũng rất hạnh phúc rồi.
Nhưng nếu cô đi, một mình hắn ở đây, còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu cô rời đi, chẳng thà hắn sẵn lòng bỏ lại hết tất cả, cùng rời đi với cô.
Sau khi Phùng Khê nhận được tin nhắn, dọc suốt đường đi gấp gáp chạy tới như lửa đốt sau lưng, lúc ấy hắn thấy cô lên xe, hắn đuổi theo một đoạn.
Đúng lúc này, Phùng Khê gặp phải một chiếc taxi, hắn không quan tâm gì hết chặn lại, ai biết trên xe đã có khách.
Lúc ấy Phùng Khê yêu cầu khẩn khoản, hắn bảo tài xế và hành khách dẫn hắn đi một đoạn đường thôi, hắn nói bạn gái hắn sắp chạy trốn, hắn không đuổi kịp, có lẽ cả đời này cũng không gặp được cô ấy nữa.
Đúng lúc vị hành khách trên xe kia, tình cờ anh ta cũng đang định đến sân bay.
Lúc ấy anh cười cười với Phùng Khê ngoài cửa sổ xe, nói một câu: “Vậy thì lên xe đi, nếu không bạn gái anh bỏ chạy, tôi đã phạm tội rồi.”
Chính là như vậy.
Người hành khách tốt bụng trên xe đã đồng ý đi chung xe.
Ở trên xe, Phùng Khê tùy ý tán gẫu vài câu với hành khách kia, không ngừng khen người nọ đẹp trai lại tốt bung.
Chờ đến khi đến sân bay.
Phùng Khê trực tiếp xuống xe đuổi theo Hàng Vãn Tản.
Mà hành khách nọ cầm hành lý xuống xe, anh đi tới trước mặt Phùng Khê, lịch sự và thản nhiên chào hỏi: “Vẫn kịp đúng chứ, vậy tôi đi trước.”
Phùng Khê cười to nói: “Cám ơn anh nha, may mà tôi đuổi kịp.”
Hành khách này có vóc dáng rất cao, anh tùy ý nhìn lướt qua Phùng Khê và Hàng Vãn Tản một cái rồi rời đi.
Mà lúc Hàng Vãn Tản ngẩng đầu nhìn thấy người này.
Đồng tử cô chấn động, đầu óc choáng thoáng, thậm chí cô còn bắt đầu bị ù tai.
Anh đã đến cổng rồi, nhưng không thấy bóng dáng của người lái xe đâu cả.
Lúc này tài xế lão Lưu gọi điện thoại tới: “Xin lỗi cậu sếp Tiểu Hạ, có xe tông vào phía sau tôi, bây giờ tôi không đến kịp được. Tôi gọi con trai tôi tới đón cậu ngay, cậu xem có được không?”
Hạ Ức nhìn đồng hồ đồng hồ: “Không cần đâu, tự tôi gọi một chiếc taxi là được rồi, ông cứ xử lý chuyện của ông trước đi, tôi cúp máy đây.”
Hạ Ức gọi điện thoại cho thư ký Lâm Du Trác: “Tài xế không tới được, bây giờ tôi đi taxi ra sân bay, đến bên đó, tôi không sống ở nhà cũ, anh đặt khách sạn đi.”
Sau khi Lâm Du Trác nhận được điện thoại: “Vâng, tôi biết rồi sếp Hạ.”
…
Hàng Vãn Tản mặc bộ trang phục thể thao, đeo ba lô và kéo theo một chiếc vali đi ra cửa.
Cô liếc nhìn biển hiệu Hàng Ký, cúi thấp đầu xuống.
Cô đặt chìa khóa của mình dưới đáy chậu hoa ở cửa.
Cô nhắn tin cho Phùng Khê: Tôi đi đây, có duyên gặp lại.
Hợp đồng thuê nhà cô ký có thời hạn là một năm, Phùng Khê đã giảm giá rất nhiều cho cô. Nhưng còn nửa năm nữa mới hết hạn hợp đồng, hơn nữa nếu muốn trả lại tiền thuê nhà chắc hẳn cô còn phải dây dưa với Phùng Khê thêm một thời gian nữa, cô không thể kéo dài thêm nữa nên cô không định đòi số tiền còn lại.
Cô không kìm lòng mà liếc nhìn một cái cuối cùng vào cửa hàng hoàng thánh nhỏ Hàng Ký.
Trong bốn năm qua, cô sống ở đây rất hạnh phúc và yên ổn. Lần này cô thực sự phải đi rồi.
Cô bắt một chiếc taxi trên app, đi đến sân bay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay chỉ cần cô có thể rời khỏi đây, cô sẽ được an toàn.
Hy vọng trong suốt quãng đời còn lại, cô sẽ không gặp lại Hạ Ức nữa.
Giờ này là thời gian làm việc, nên trên đường đi cũng không bị kẹt xe, điều này khiến cho Hàng Vãn Tản cảm thấy vô cùng thuận lợi.
Cứ như vậy, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra bất kỳ sai sót nào. Cô cầu nguyện trong lòng.
Cuối cùng khi thuận lợi đến sân bay, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được buông xuống.
Để phòng ngừa, cô đeo khẩu trang kín mít.
Sau khi xuống xe, cô quay đầu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu Hàng, chờ tôi với!” Hắn thở hồng hộc chạy tới.
Người tới chính là Phùng Khê.
Phùng Khê cuống quít mở miệng nói: “Tiểu Hàng, tại sao em lại đi nhanh như vậy? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.
Phùng Khê thấy Hàng Vãn Tản chỉ gửi một tin nhắn đơn giản rồi rời đi. Hắn cảm thấy mình giống như bị bỏ lại vậy, mặc dù Hàng Vãn Tản và hắn không thể bên nhau, nhưng hắn có thể nhìn cô mỗi ngày, nói chuyện với cô vài câu, cũng rất hạnh phúc rồi.
Nhưng nếu cô đi, một mình hắn ở đây, còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu cô rời đi, chẳng thà hắn sẵn lòng bỏ lại hết tất cả, cùng rời đi với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Phùng Khê nhận được tin nhắn, dọc suốt đường đi gấp gáp chạy tới như lửa đốt sau lưng, lúc ấy hắn thấy cô lên xe, hắn đuổi theo một đoạn.
Đúng lúc này, Phùng Khê gặp phải một chiếc taxi, hắn không quan tâm gì hết chặn lại, ai biết trên xe đã có khách.
Lúc ấy Phùng Khê yêu cầu khẩn khoản, hắn bảo tài xế và hành khách dẫn hắn đi một đoạn đường thôi, hắn nói bạn gái hắn sắp chạy trốn, hắn không đuổi kịp, có lẽ cả đời này cũng không gặp được cô ấy nữa.
Đúng lúc vị hành khách trên xe kia, tình cờ anh ta cũng đang định đến sân bay.
Lúc ấy anh cười cười với Phùng Khê ngoài cửa sổ xe, nói một câu: “Vậy thì lên xe đi, nếu không bạn gái anh bỏ chạy, tôi đã phạm tội rồi.”
Chính là như vậy.
Người hành khách tốt bụng trên xe đã đồng ý đi chung xe.
Ở trên xe, Phùng Khê tùy ý tán gẫu vài câu với hành khách kia, không ngừng khen người nọ đẹp trai lại tốt bung.
Chờ đến khi đến sân bay.
Phùng Khê trực tiếp xuống xe đuổi theo Hàng Vãn Tản.
Mà hành khách nọ cầm hành lý xuống xe, anh đi tới trước mặt Phùng Khê, lịch sự và thản nhiên chào hỏi: “Vẫn kịp đúng chứ, vậy tôi đi trước.”
Phùng Khê cười to nói: “Cám ơn anh nha, may mà tôi đuổi kịp.”
Hành khách này có vóc dáng rất cao, anh tùy ý nhìn lướt qua Phùng Khê và Hàng Vãn Tản một cái rồi rời đi.
Mà lúc Hàng Vãn Tản ngẩng đầu nhìn thấy người này.
Đồng tử cô chấn động, đầu óc choáng thoáng, thậm chí cô còn bắt đầu bị ù tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro