[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu
Được Khen Ngợi
Dịch Yên Vân
2024-10-02 17:07:38
Đàm Nhị Tiền cúi đầu rất khiêm tốn:
"Sư phụ quá khen rồi, chẳng qua là lẽ thường tình thôi ạ."
"Hay cho cái lẽ thường tình!" Bạch chưởng quỹ chỉ vào trong nhà nói: “Đi thôi, vào nhà nói tiếp, trời nóng, các người đi đường xa cũng mệt rồi."
Đàm Nhị Tiền và lão Đàm cùng gật đầu đáp: "Đa tạ sư phụ."
"Đa tạ Bạch chưởng quỹ."
Sau đó hai người cùng đi theo Bạch chưởng quỹ vào hiệu thuốc.
Tuy hiệu thuốc Dược Vạn Đường này không lớn, nhưng lại là hiệu thuốc duy nhất ở huyện Bình Dương, mấy hiệu thuốc lân cận đều mua dược liệu từ đây, có thể nói là độc chiếm thị trường.
Lúc Đàm Nhị Tiền và lão Đàm bước vào, đúng lúc thấy một thanh niên cao gầy, vị này chính là con trai cả của Trần đại nương, tên Trần Thế An.
Là một cái tên nghe có vẻ hơi có học thức.
Tuy Trần Thế An đã sớm nghe nói Bạch chưởng quỹ muốn nhận đồ đệ, nhưng lại không biết là con trai thứ hai nhà lão Đàm hàng xóm. Nhìn bộ dạng nhỏ bé của hắn, lập tức giật mình: “Nhị Tiền, sao lại là đệ?"
Đàm Nhị Tiền rất lễ phép gật đầu với Trần Thế An:
“Trần đại ca."
Trước đó Trần Thế An đã nghe Trần đại nương nói, con trai thứ hai nhà lão Đàm này không ngốc nữa, nên đối với sự hiểu chuyện của Đàm Nhị Tiền cũng không ngạc nhiên.
Điều hắn ta ngạc nhiên là, sao Bạch chưởng quỹ lại nhận một đứa nhỏ xíu thế này làm đồ đệ?
Trong lòng Trần Thế An vẫn chưa phục.
Hắn ta đến đây đã lâu vậy mà vẫn chỉ là đồ đệ của người quản lý hiệu thuốc, còn chưa chính thức về dưới trướng Bạch chưởng quỹ.
Tính như vậy, địa vị của Đàm Nhị Tiền trong hiệu thuốc còn cao hơn hắn ta.
Bạch chưởng quỹ bước tới cười nói: "Tiểu Trần à, hóa ra các ngươi quen nhau à?"
Trần Thế An vội hoàn hồn đáp: "Vâng, chúng ta đều là người thôn Phong Bình, nhà ở ngay bên cạnh nhau."
Bạch chưởng quỹ vuốt râu gật đầu cười:
"Đúng là có duyên, sau này các ngươi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Ông nói xong, hỏi Trần Thế An:
"Bây giờ Tiểu Trần đang ở nhà lão Tôn phải không?"
Lão Tôn chính là quản lý lâu năm của hiệu thuốc, cũng là sư phụ và nhạc phụ của Trần Thế An.
Trần Thế An gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch chưởng quỹ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nhà lão Tôn không lớn, chắc Nhị Tiền ở không vừa đâu, thế này nhé, Nhị Tiền."
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Đàm Nhị Tiền: “Sau này con cứ ở luôn tại phủ của chúng ta nhé."
Đàm Nhị Tiền giật mình trước sự ưu ái này, ai mà chẳng biết chứ, nhà họ Bạch là gia đình giàu nhất toàn huyện Bình Dương, dinh thự so với nhà Tào huyện lệnh còn tốt hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Cho hắn ở Bạch phủ, cũng giống như gà rừng chui vào tổ vàng vậy.
"Sư phụ, không cần đâu ạ, không cần đâu, con ở trong hiệu thuốc là được rồi."
Bạch chưởng quỹ lắc đầu: “Không được, con còn nhỏ mà ở trong hiệu thuốc thì không an toàn, cứ theo ta về ở Bạch phủ đi, tóm lại Bạch phủ nhà chúng ta rộng, không ngại thêm con đâu."
Đàm Nhị Tiền không tiện từ chối nữa, cúi chào ông:
"Vâng, sư phụ."
"Vậy được, lát nữa ta sẽ sai người đưa hành lý của con về."
Bạch chưởng quỹ cười nói.
Nói đến hành lý, lão Đàm đột nhiên nhớ đến chuyện dưa muối, vội lấy ra hai hũ dưa muối, nói: "Bạch chưởng quỹ, đây là dưa muối nhà ta tự làm, vị khá ngon, nên đặc biệt mang đến cho ngươi nếm thử."
Bạch chưởng quỹ cầm lấy: “Tốt, ta sẽ mang về nếm thử xem sao."
Lão Đàm sau đó đưa hũ còn lại cho Trần Thế An: “Tiểu Trần à, cái này là gửi cho nhà cháu, cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ cháu."
"Vâng."
Trần Thế An lạnh mặt, rất miễn cưỡng nhận lấy hũ dưa muối, rõ ràng chỉ nhận vì nể mặt Bạch chưởng quỹ thôi.
Lần này Trần đại nương đến, đã kể cho hắn ta chuyện ăn trộm gà, cũng biết chuyện Trần đại gia định tặng khế ước đất cho nhà lão Đàm, nên không mấy thiện cảm với nhà lão Đàm. Nếu lần này hắn ta không ra sức ngăn cản, thì ông cha đần độn của hắn ta, sợ là thật sự sẽ đưa khế ước đất cho nhà lão Đàm mất.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng nhà lão Đàm là loại người vừa nghèo vừa có tâm cơ, nên không ưa họ.
Cảnh này Bạch chưởng quỹ đều thấy rõ cả.
Nhưng lão Đàm thì không để ý mấy, vốn cũng không mong chờ quan hệ tốt với Trần Thế An, chỉ lấy lễ trao đồ đến là được rồi.
Bạch chưởng quỹ cười nói: "Lão Đàm à, hay cùng ta về Bạch phủ, ở lại dùng cơm trưa luôn nhé?"
"Sư phụ quá khen rồi, chẳng qua là lẽ thường tình thôi ạ."
"Hay cho cái lẽ thường tình!" Bạch chưởng quỹ chỉ vào trong nhà nói: “Đi thôi, vào nhà nói tiếp, trời nóng, các người đi đường xa cũng mệt rồi."
Đàm Nhị Tiền và lão Đàm cùng gật đầu đáp: "Đa tạ sư phụ."
"Đa tạ Bạch chưởng quỹ."
Sau đó hai người cùng đi theo Bạch chưởng quỹ vào hiệu thuốc.
Tuy hiệu thuốc Dược Vạn Đường này không lớn, nhưng lại là hiệu thuốc duy nhất ở huyện Bình Dương, mấy hiệu thuốc lân cận đều mua dược liệu từ đây, có thể nói là độc chiếm thị trường.
Lúc Đàm Nhị Tiền và lão Đàm bước vào, đúng lúc thấy một thanh niên cao gầy, vị này chính là con trai cả của Trần đại nương, tên Trần Thế An.
Là một cái tên nghe có vẻ hơi có học thức.
Tuy Trần Thế An đã sớm nghe nói Bạch chưởng quỹ muốn nhận đồ đệ, nhưng lại không biết là con trai thứ hai nhà lão Đàm hàng xóm. Nhìn bộ dạng nhỏ bé của hắn, lập tức giật mình: “Nhị Tiền, sao lại là đệ?"
Đàm Nhị Tiền rất lễ phép gật đầu với Trần Thế An:
“Trần đại ca."
Trước đó Trần Thế An đã nghe Trần đại nương nói, con trai thứ hai nhà lão Đàm này không ngốc nữa, nên đối với sự hiểu chuyện của Đàm Nhị Tiền cũng không ngạc nhiên.
Điều hắn ta ngạc nhiên là, sao Bạch chưởng quỹ lại nhận một đứa nhỏ xíu thế này làm đồ đệ?
Trong lòng Trần Thế An vẫn chưa phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta đến đây đã lâu vậy mà vẫn chỉ là đồ đệ của người quản lý hiệu thuốc, còn chưa chính thức về dưới trướng Bạch chưởng quỹ.
Tính như vậy, địa vị của Đàm Nhị Tiền trong hiệu thuốc còn cao hơn hắn ta.
Bạch chưởng quỹ bước tới cười nói: "Tiểu Trần à, hóa ra các ngươi quen nhau à?"
Trần Thế An vội hoàn hồn đáp: "Vâng, chúng ta đều là người thôn Phong Bình, nhà ở ngay bên cạnh nhau."
Bạch chưởng quỹ vuốt râu gật đầu cười:
"Đúng là có duyên, sau này các ngươi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Ông nói xong, hỏi Trần Thế An:
"Bây giờ Tiểu Trần đang ở nhà lão Tôn phải không?"
Lão Tôn chính là quản lý lâu năm của hiệu thuốc, cũng là sư phụ và nhạc phụ của Trần Thế An.
Trần Thế An gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch chưởng quỹ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nhà lão Tôn không lớn, chắc Nhị Tiền ở không vừa đâu, thế này nhé, Nhị Tiền."
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Đàm Nhị Tiền: “Sau này con cứ ở luôn tại phủ của chúng ta nhé."
Đàm Nhị Tiền giật mình trước sự ưu ái này, ai mà chẳng biết chứ, nhà họ Bạch là gia đình giàu nhất toàn huyện Bình Dương, dinh thự so với nhà Tào huyện lệnh còn tốt hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Cho hắn ở Bạch phủ, cũng giống như gà rừng chui vào tổ vàng vậy.
"Sư phụ, không cần đâu ạ, không cần đâu, con ở trong hiệu thuốc là được rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch chưởng quỹ lắc đầu: “Không được, con còn nhỏ mà ở trong hiệu thuốc thì không an toàn, cứ theo ta về ở Bạch phủ đi, tóm lại Bạch phủ nhà chúng ta rộng, không ngại thêm con đâu."
Đàm Nhị Tiền không tiện từ chối nữa, cúi chào ông:
"Vâng, sư phụ."
"Vậy được, lát nữa ta sẽ sai người đưa hành lý của con về."
Bạch chưởng quỹ cười nói.
Nói đến hành lý, lão Đàm đột nhiên nhớ đến chuyện dưa muối, vội lấy ra hai hũ dưa muối, nói: "Bạch chưởng quỹ, đây là dưa muối nhà ta tự làm, vị khá ngon, nên đặc biệt mang đến cho ngươi nếm thử."
Bạch chưởng quỹ cầm lấy: “Tốt, ta sẽ mang về nếm thử xem sao."
Lão Đàm sau đó đưa hũ còn lại cho Trần Thế An: “Tiểu Trần à, cái này là gửi cho nhà cháu, cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ cháu."
"Vâng."
Trần Thế An lạnh mặt, rất miễn cưỡng nhận lấy hũ dưa muối, rõ ràng chỉ nhận vì nể mặt Bạch chưởng quỹ thôi.
Lần này Trần đại nương đến, đã kể cho hắn ta chuyện ăn trộm gà, cũng biết chuyện Trần đại gia định tặng khế ước đất cho nhà lão Đàm, nên không mấy thiện cảm với nhà lão Đàm. Nếu lần này hắn ta không ra sức ngăn cản, thì ông cha đần độn của hắn ta, sợ là thật sự sẽ đưa khế ước đất cho nhà lão Đàm mất.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng nhà lão Đàm là loại người vừa nghèo vừa có tâm cơ, nên không ưa họ.
Cảnh này Bạch chưởng quỹ đều thấy rõ cả.
Nhưng lão Đàm thì không để ý mấy, vốn cũng không mong chờ quan hệ tốt với Trần Thế An, chỉ lấy lễ trao đồ đến là được rồi.
Bạch chưởng quỹ cười nói: "Lão Đàm à, hay cùng ta về Bạch phủ, ở lại dùng cơm trưa luôn nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro