[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu
Nhị Tiền Sắp Ti...
Dịch Yên Vân
2024-10-02 17:07:38
Đàm Nhị Tiền mở to mắt nhìn ông, trong lòng tràn đầy bất ngờ: "Sư phụ..."
Bạch chưởng quỹ buông chùm chìa khóa ra, cười nói: "Ta cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa, cho nên nhân lúc còn tỉnh táo, đem những gì cần dặn dò đều dặn dò cho con."
Đàm Nhị Tiền nắm lấy tay Bạch chưởng quỹ, nói: "Sư phụ, người đừng nói vậy, không cần phải vội vàng dặn dò gì cả."
Bạch chưởng quỹ cười: "Cũng không phải là dặn dò, mà là chính thức để con làm đại chưởng quỹ của Bạch gia, cũng là đại đương gia của Bạch gia."
Đàm Nhị Tiền kinh ngạc: "Sư phụ, bây giờ có phải là quá sớm không?"
Bạch chưởng quỹ chậm rãi nói: "Không sớm, không sớm, con sắp mười sáu tuổi rồi, đã đến lúc phải tự mình gánh vác rồi."
Nói xong, ông chỉ vào chùm chìa khóa, nói tiếp: "Bạch gia chúng ta có tổng cộng ba mươi cửa tiệm trên toàn bộ Lục Châu, những điều này con đều biết, chùm chìa khóa này là chìa khóa cửa của tất cả các tiệm, trong đó còn có hai chiếc chìa khóa là chìa khóa kho bạc của Bạch gia, con hãy cầm lấy, sau này mọi việc lớn nhỏ của Bạch gia đều do con quản lý."
Đàm Nhị Tiền do dự: "Sư phụ, con không dám nhận đâu."
Bạch chưởng quỹ thôi cười, nghiêm mặt nói: "Ta nói con nhận được thì con nhận được, Nhị Tiền, ta biết hiện tại con cũng đã tự mình mở được hai cửa tiệm, làm những việc mà Bạch gia chưa từng làm, điều này rất tốt, ta rất ủng hộ con, có thể tiếp tục làm, không quá năm năm, con nhất định có thể đuổi kịp những thương gia giàu có nhất kinh thành."
Đàm Nhị Tiền thật sự chưa từng nghĩ đến những điều này, nhưng lời nói của Bạch chưởng quỹ lại thức tỉnh hắn.
Hắn nhìn chùm chìa khóa, im lặng hồi lâu.
Bạch chưởng quỹ lại nói tiếp: "Chuyện của Bạch phủ, coi như ta đã giao phó cho con rồi, tiếp theo là chuyện của Mộ Bạch."
Đàm Nhị Tiền bỗng nhiên hoàn hồn, tập trung lắng nghe.
Bạch chưởng quỹ lộ ra nụ cười hiền từ, thẳng thắn hỏi Đàm Nhị Tiền: "Con có ý gì với Mộ Bạch?"
Cả người Đàm Nhị Tiền cứng đờ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cúi đầu, nghiêm túc nói: "Con thích nàng ấy."
Bạch chưởng quỹ cười híp mắt, sau đó kích động đến ho khan: "Tốt, tốt lắm, ta còn sợ con chê Mộ Bạch nhà ta."
Nghe vậy, Đàm Nhị Tiền vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không, Mộ Bạch rất tốt, nàng ấy là người con gái tốt nhất mà con từng gặp, sao con có thể chê nàng ấy được, phải là nàng ấy chê con mới đúng."
Bạch chưởng quỹ cười nói: "Nghe con nói thích Mộ Bạch, ta thật sự rất vui, Nhị Tiền, Mộ Bạch là người thân duy nhất của ta, là bảo bối mà ta mất rồi tìm lại được, sau này ta giao bảo bối này cho con chăm sóc."
Đàm Nhị Tiền gật đầu: "Sư phụ, người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Mộ Bạch, sẽ đối xử tốt với nàng ấy cả đời."
Bạch chưởng quỹ gật đầu: "Vậy thì tốt, thời gian này con bé chăm sóc ta cũng mệt rồi, nếu con rảnh rỗi thì dành thời gian ở bên cạnh con bé nhiều hơn."
"Vâng, sư phụ." Đàm Nhị Tiền đáp, càng nghe càng thấy lời nói của ông kỳ lạ, cứ như đang dặn dò chuyện sau khi qua đời vậy.
Hắn bỗng nhiên hoảng hốt: "Sư phụ, sau này còn nhiều thời gian, người đừng vội vàng dặn dò chúng con, chúng con còn muốn quấn lấy người thêm vài năm nữa."
Bạch chưởng quỹ chậm rãi nằm xuống giường, kéo chăn lên, cười nói: "Hôm nay ta nói nhiều như vậy, cũng không phải chỉ vì bệnh tình của ta, cho dù hôm nay ta khỏi bệnh, ta cũng sẽ dặn dò con như vậy, con đã đến tuổi rồi, nên gánh vác những chuyện này rồi, chưởng quỹ của Bạch gia chúng ta tuổi tác đã cao, con muốn tiếp quản hoàn toàn Bạch gia còn cần thời gian, con yên tâm, trong khoảng thời gian này ta vẫn sẽ ở bên cạnh các con."
Bạch chưởng quỹ buông chùm chìa khóa ra, cười nói: "Ta cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa, cho nên nhân lúc còn tỉnh táo, đem những gì cần dặn dò đều dặn dò cho con."
Đàm Nhị Tiền nắm lấy tay Bạch chưởng quỹ, nói: "Sư phụ, người đừng nói vậy, không cần phải vội vàng dặn dò gì cả."
Bạch chưởng quỹ cười: "Cũng không phải là dặn dò, mà là chính thức để con làm đại chưởng quỹ của Bạch gia, cũng là đại đương gia của Bạch gia."
Đàm Nhị Tiền kinh ngạc: "Sư phụ, bây giờ có phải là quá sớm không?"
Bạch chưởng quỹ chậm rãi nói: "Không sớm, không sớm, con sắp mười sáu tuổi rồi, đã đến lúc phải tự mình gánh vác rồi."
Nói xong, ông chỉ vào chùm chìa khóa, nói tiếp: "Bạch gia chúng ta có tổng cộng ba mươi cửa tiệm trên toàn bộ Lục Châu, những điều này con đều biết, chùm chìa khóa này là chìa khóa cửa của tất cả các tiệm, trong đó còn có hai chiếc chìa khóa là chìa khóa kho bạc của Bạch gia, con hãy cầm lấy, sau này mọi việc lớn nhỏ của Bạch gia đều do con quản lý."
Đàm Nhị Tiền do dự: "Sư phụ, con không dám nhận đâu."
Bạch chưởng quỹ thôi cười, nghiêm mặt nói: "Ta nói con nhận được thì con nhận được, Nhị Tiền, ta biết hiện tại con cũng đã tự mình mở được hai cửa tiệm, làm những việc mà Bạch gia chưa từng làm, điều này rất tốt, ta rất ủng hộ con, có thể tiếp tục làm, không quá năm năm, con nhất định có thể đuổi kịp những thương gia giàu có nhất kinh thành."
Đàm Nhị Tiền thật sự chưa từng nghĩ đến những điều này, nhưng lời nói của Bạch chưởng quỹ lại thức tỉnh hắn.
Hắn nhìn chùm chìa khóa, im lặng hồi lâu.
Bạch chưởng quỹ lại nói tiếp: "Chuyện của Bạch phủ, coi như ta đã giao phó cho con rồi, tiếp theo là chuyện của Mộ Bạch."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Nhị Tiền bỗng nhiên hoàn hồn, tập trung lắng nghe.
Bạch chưởng quỹ lộ ra nụ cười hiền từ, thẳng thắn hỏi Đàm Nhị Tiền: "Con có ý gì với Mộ Bạch?"
Cả người Đàm Nhị Tiền cứng đờ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cúi đầu, nghiêm túc nói: "Con thích nàng ấy."
Bạch chưởng quỹ cười híp mắt, sau đó kích động đến ho khan: "Tốt, tốt lắm, ta còn sợ con chê Mộ Bạch nhà ta."
Nghe vậy, Đàm Nhị Tiền vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không, Mộ Bạch rất tốt, nàng ấy là người con gái tốt nhất mà con từng gặp, sao con có thể chê nàng ấy được, phải là nàng ấy chê con mới đúng."
Bạch chưởng quỹ cười nói: "Nghe con nói thích Mộ Bạch, ta thật sự rất vui, Nhị Tiền, Mộ Bạch là người thân duy nhất của ta, là bảo bối mà ta mất rồi tìm lại được, sau này ta giao bảo bối này cho con chăm sóc."
Đàm Nhị Tiền gật đầu: "Sư phụ, người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Mộ Bạch, sẽ đối xử tốt với nàng ấy cả đời."
Bạch chưởng quỹ gật đầu: "Vậy thì tốt, thời gian này con bé chăm sóc ta cũng mệt rồi, nếu con rảnh rỗi thì dành thời gian ở bên cạnh con bé nhiều hơn."
"Vâng, sư phụ." Đàm Nhị Tiền đáp, càng nghe càng thấy lời nói của ông kỳ lạ, cứ như đang dặn dò chuyện sau khi qua đời vậy.
Hắn bỗng nhiên hoảng hốt: "Sư phụ, sau này còn nhiều thời gian, người đừng vội vàng dặn dò chúng con, chúng con còn muốn quấn lấy người thêm vài năm nữa."
Bạch chưởng quỹ chậm rãi nằm xuống giường, kéo chăn lên, cười nói: "Hôm nay ta nói nhiều như vậy, cũng không phải chỉ vì bệnh tình của ta, cho dù hôm nay ta khỏi bệnh, ta cũng sẽ dặn dò con như vậy, con đã đến tuổi rồi, nên gánh vác những chuyện này rồi, chưởng quỹ của Bạch gia chúng ta tuổi tác đã cao, con muốn tiếp quản hoàn toàn Bạch gia còn cần thời gian, con yên tâm, trong khoảng thời gian này ta vẫn sẽ ở bên cạnh các con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro