[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu
Sợ Bóng Sợ Gió...
Dịch Yên Vân
2024-10-02 17:07:38
Vừa bước vào sân, nhìn thấy sắc mặt mọi người đều không tốt, tim Đàm đại nương liền chùng xuống.
Tiểu Thất Nguyệt và Tiểu Lục Cân ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà, để tránh gây thêm phiền phức.
Nghe bà hỏi vậy, chưa đợi Bạch chưởng quỹ trả lời, Chung Mộ Bạch đã bước đến ôm chầm lấy Đàm đại nương, nói: "Thẩm thẩm, thẩm yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc Nhị Tiền thật tốt, cho dù huynh ấy có trở nên ra sao, con cũng sẽ không rời bỏ huynh ấy."
Câu nói này của nàng khiến tim Đàm đại nương thắt lại, bà ôm lấy Chung Mộ Bạch, nói: "Con ngoan, Nhị Tiền bị thương nặng lắm sao?"
Chung Mộ Bạch gật đầu: "Vâng."
Cơ thể Đàm đại nương run lên, trước kia khi Nhị Tiền còn ngốc nghếch, bà cũng chưa từng lo lắng như vậy, dù sao đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nặng bao giờ.
"Bị thương ở đâu vậy?" Bà lo lắng hỏi.
Chung Mộ Bạch cúi đầu, cắn răng đáp: "Chân, đại phu nói Nhị Tiền sau này có thể sẽ không đi lại được nữa."
Nghe xong câu này, Đàm đại nương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, ngã ngửa ra sau.
"Mẹ!"
Tiểu Thất Nguyệt và Tiểu Lục Cân vội vàng chạy đến.
Đáng tiếc, hai đứa trẻ nhỏ bé không thể đỡ nổi Đàm đại nương.
Vẫn là nha hoàn bên cạnh cùng Chung Mộ Bạch đỡ bà ấy dậy.
Đàm đại nương hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở nên trắng bệch: “Không sao đâu con, không sao.”
Bà nói lời này nhìn thì là đang an ủi Chung Mộ Bạch, kỳ thực là đang tự an ủi chính mình.
Chung Mộ Bạch ôm lấy bà, lại một trận đau lòng: “Thẩm thẩm, người yên tâm, cho dù Nhị Tiền biến thành bộ dạng gì, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh huynh ấy, vĩnh viễn không rời xa.”
Đàm đại nương nghe vậy, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Đúng lúc hai người bọn họ đang tràn đầy cảm xúc bi thương, đại phu đột nhiên hướng về phía bọn họ hô lên: “Chờ đã, chờ đã, tiểu thư, vừa rồi ngươi nói gì?”
Chung Mộ Bạch đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu nhìn về phía đại phu.
Đại phu trợn to hai mắt hỏi: “Vừa rồi ngươi nói chân Đàm chưởng quỹ rất có thể sẽ không đi lại được nữa?”
Chung Mộ Bạch gật đầu: “Vâng, đại phu, vừa rồi người chính là nói như vậy.”
Đại phu vội vàng nói: “Lão phu khi nào thì nói như vậy? Ta vừa rồi là nói, vết thương ở chỗ đó sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại sau này, có điều…”
“Có điều như thế nào?” Mọi người truy hỏi.
Đại phu lộ ra nụ cười nói: “Có điều Đàm chưởng quỹ may mắn, nhát dao kia không lệch không nghiêng vừa vặn tránh được chỗ hiểm, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chờ dưỡng thương mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn.”
Chung Mộ Bạch và Đàm đại nương đều sững sờ.
Từ bi thương đến vui mừng, nhất thời đầu óc không xoay chuyển kịp.
Vẫn là Tiểu Thất Nguyệt cùng Tiểu Lục Cân gọi bọn họ tỉnh lại: “Mẹ, Chung tỷ tỷ, Nhị ca không sao, Nhị ca không sao.”
Hai giọng nói trẻ con vô cùng vang dội, tất cả mọi người trong sân đều nghe thấy.
Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, bị đẩy ra, Đàm Nhị Tiền khập khiễng, chậm rãi đi từ trong ra.
Trên mặt hắn có chút vết thương, hơi ửng đỏ, cánh tay và đầu gối đều quấn băng gạc trắng.
Tuy là bị thương, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tinh thần tốt của hắn.
“Mẹ! Bạch chưởng quỹ! Mộ Bạch! Ta không sao!”
Hắn gãi gãi đầu, mỉm cười chậm rãi tiến lên.
Đàm đại nương vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Đứa nhỏ ngốc này, con bị thương ở chân, không sao cũng phải nằm nghỉ ngơi!”
Đàm Nhị Tiền cười nói: “Mẹ, thật sự không sao.”
Đàm đại nương nhìn bộ dạng này của hắn, cười cười rồi lại khóc.
Con bị thương, đau lòng cha mẹ.
Chung Mộ Bạch vẫn còn ngây người tại chỗ, hai mắt đỏ hoe ngây ngốc nhìn Đàm Nhị Tiền.
Tiểu Thất Nguyệt và Tiểu Lục Cân ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà, để tránh gây thêm phiền phức.
Nghe bà hỏi vậy, chưa đợi Bạch chưởng quỹ trả lời, Chung Mộ Bạch đã bước đến ôm chầm lấy Đàm đại nương, nói: "Thẩm thẩm, thẩm yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc Nhị Tiền thật tốt, cho dù huynh ấy có trở nên ra sao, con cũng sẽ không rời bỏ huynh ấy."
Câu nói này của nàng khiến tim Đàm đại nương thắt lại, bà ôm lấy Chung Mộ Bạch, nói: "Con ngoan, Nhị Tiền bị thương nặng lắm sao?"
Chung Mộ Bạch gật đầu: "Vâng."
Cơ thể Đàm đại nương run lên, trước kia khi Nhị Tiền còn ngốc nghếch, bà cũng chưa từng lo lắng như vậy, dù sao đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nặng bao giờ.
"Bị thương ở đâu vậy?" Bà lo lắng hỏi.
Chung Mộ Bạch cúi đầu, cắn răng đáp: "Chân, đại phu nói Nhị Tiền sau này có thể sẽ không đi lại được nữa."
Nghe xong câu này, Đàm đại nương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, ngã ngửa ra sau.
"Mẹ!"
Tiểu Thất Nguyệt và Tiểu Lục Cân vội vàng chạy đến.
Đáng tiếc, hai đứa trẻ nhỏ bé không thể đỡ nổi Đàm đại nương.
Vẫn là nha hoàn bên cạnh cùng Chung Mộ Bạch đỡ bà ấy dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm đại nương hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở nên trắng bệch: “Không sao đâu con, không sao.”
Bà nói lời này nhìn thì là đang an ủi Chung Mộ Bạch, kỳ thực là đang tự an ủi chính mình.
Chung Mộ Bạch ôm lấy bà, lại một trận đau lòng: “Thẩm thẩm, người yên tâm, cho dù Nhị Tiền biến thành bộ dạng gì, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh huynh ấy, vĩnh viễn không rời xa.”
Đàm đại nương nghe vậy, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Đúng lúc hai người bọn họ đang tràn đầy cảm xúc bi thương, đại phu đột nhiên hướng về phía bọn họ hô lên: “Chờ đã, chờ đã, tiểu thư, vừa rồi ngươi nói gì?”
Chung Mộ Bạch đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu nhìn về phía đại phu.
Đại phu trợn to hai mắt hỏi: “Vừa rồi ngươi nói chân Đàm chưởng quỹ rất có thể sẽ không đi lại được nữa?”
Chung Mộ Bạch gật đầu: “Vâng, đại phu, vừa rồi người chính là nói như vậy.”
Đại phu vội vàng nói: “Lão phu khi nào thì nói như vậy? Ta vừa rồi là nói, vết thương ở chỗ đó sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại sau này, có điều…”
“Có điều như thế nào?” Mọi người truy hỏi.
Đại phu lộ ra nụ cười nói: “Có điều Đàm chưởng quỹ may mắn, nhát dao kia không lệch không nghiêng vừa vặn tránh được chỗ hiểm, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chờ dưỡng thương mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn.”
Chung Mộ Bạch và Đàm đại nương đều sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ bi thương đến vui mừng, nhất thời đầu óc không xoay chuyển kịp.
Vẫn là Tiểu Thất Nguyệt cùng Tiểu Lục Cân gọi bọn họ tỉnh lại: “Mẹ, Chung tỷ tỷ, Nhị ca không sao, Nhị ca không sao.”
Hai giọng nói trẻ con vô cùng vang dội, tất cả mọi người trong sân đều nghe thấy.
Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, bị đẩy ra, Đàm Nhị Tiền khập khiễng, chậm rãi đi từ trong ra.
Trên mặt hắn có chút vết thương, hơi ửng đỏ, cánh tay và đầu gối đều quấn băng gạc trắng.
Tuy là bị thương, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tinh thần tốt của hắn.
“Mẹ! Bạch chưởng quỹ! Mộ Bạch! Ta không sao!”
Hắn gãi gãi đầu, mỉm cười chậm rãi tiến lên.
Đàm đại nương vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Đứa nhỏ ngốc này, con bị thương ở chân, không sao cũng phải nằm nghỉ ngơi!”
Đàm Nhị Tiền cười nói: “Mẹ, thật sự không sao.”
Đàm đại nương nhìn bộ dạng này của hắn, cười cười rồi lại khóc.
Con bị thương, đau lòng cha mẹ.
Chung Mộ Bạch vẫn còn ngây người tại chỗ, hai mắt đỏ hoe ngây ngốc nhìn Đàm Nhị Tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro