Suy Nghĩ Thật K...
Trà Noãn
2024-08-07 19:55:57
Thật sự là bọn họ không muốn sống như vậy.
Ăn không đủ no, bụng đói kêu như trống cả ngày, uống nhiều hơn hai gáo nước cũng bị mắng, ăn vụng dưa chuột lại càng không thể được, chắc chắn sẽ bị đánh đến da tróc thịt bong.
“Thật sự thì nương cứ như vậy cũng tốt, sau này nương sẽ cho chúng ta ăn cơm no.” Bạch Mễ Đậu nhỏ giọng nói.
Ba đứa nhỏ còn lại cũng gật đầu theo.
Ngày chịu khổ cũng đã qua lâu rồi, bọn họ không đòi hỏi quá cao, đi làm kiếm sống hay gì đó cũng chẳng làm sao, chỉ cần có thể ăn cơm thật no, không bị tuỳ ý đánh chửi là tốt rồi.
“Có câu này ta vẫn chưa dám nói…” Bạch Lập Hạ nhìn mấy người một cái rồi mới cẩn thận mở miệng: “Đột nhiên nương đối xử tốt với chúng ta như vậy, có phải chuyện gì khác đang chờ chúng ta không?”
….
Cả căn phòng lập tức yên lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy được.
Trên mặt cả bốn đứa trẻ đều là sự sợ hãi và bất lực.
“Chuyện này tỷ cũng nghĩ qua…” Bạch Thuỷ Liễu bình tĩnh lại, xoa đầu nhị muội: “Nhưng chuyện này thì chúng ta không ai có thể nói chính xác được, cũng không biết sau này sẽ thế nào.”
“Ta thấy chúng ta cũng dừng ở đây thôi, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, nghĩ nhiều cũng chẳng biết sau này sẽ có chuyện gì, trước hết thì cứ xem sao đã, có chuyện gì thì nói sau. Dù sao cũng có đại tỷ ở đây rồi, mấy đứa đừng sợ.”
“Xong rồi, đừng ngồi nữa mau đi ngủ đi, còn một mẫu ruộng ngô còn chưa cắt cỏ đâu. Sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm đi cắt cỏ, đi ngủ sớm một chút, đừng để lúc đó lại dậy trễ rồi làm nương không vui…”
Nếu nương mất hứng thì ngay cả một chút tốt đẹp cũng không có, vậy sẽ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Bạch Thuỷ Liễu lên tiếng, ba đứa nhỏ đều vội vàng nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Cả một ngày vất vả, cơm chiều cũng đã ăn no, sẽ không vì đói bụng mà không ngủ được, mà ban ngày còn có trận mưa, mát lạnh vẫn còn chưa hoàn tan đi, mấy đứa nhỏ rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Còn Tô Mộc Lam ở căn phòng phía đông thì lại lăn qua lăn lại ngủ không yên.
Một trong những nguyên nhân là do hoàn cảnh vô cùng tồi tệ.
Ở xã hội hiện đại nàng là tinh anh trong giới kinh doanh, ăn ngon mặc đẹp, còn có một công ty riêng, căn nhà của bản thân thì được trang trí tinh xảo mà ấm áp.
Mà lúc này phải ở trong căn phòng cũ nát, nằm trên giường làm bằng các tấm gỗ cứng rắn, xung quanh còn có muỗi bay tới bay lui…Thật sự làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.
Mà nguyên nhân thứ hai khiến nàng không ngủ được…
Ở đây hơn nửa ngày, cơ bản nàng cũng đã nắm bắt được ký ức của nguyên chủ trong đầu, cũng xem xét thực tế tình huống trong nhà, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung - NGHÈO!
Chữ này phải viết in!
Vụ hè mới qua không lâu, tính toán trong nhà đâu ra đấy cũng chỉ có nửa vại bột ngô, nửa vại bột khoai lang và phân nửa túi bột mì. Hiện tại trong phòng nàng còn chất một đống khoai lang được gieo trồng vào mùa xuân mới được thu hoạch cách đây không lâu, bên trong hộp cũng chỉ có mười mấy đồng tiền.
Như vậy, dựa theo lượng lương thực ăn uống hàng ngày của người lớn và bốn đứa nhỏ mà nói thì mấy thứ này ăn không đến vụ thu hoạch mùa thu, càng không nói đến việc mua thêm mấy bộ đồ mới, nàng đau đầu nhức óc cho thêm vào kế hoạch.
Kiếm tiền là việc vô cùng cấp bách.
Nhưng kiếm tiền như thế nào? Đây là một vấn đề lớn.
Nhất là ở trong hoàn cảnh này, không bột đố gột nên hồ, cho dù trước đây nàng oai phong trên giới kinh doanh như thế nào thì thời đại này cũng không thể cung cấp cho nàng nơi phát huy tài hoa để thành một ngôi sao.
Phải suy nghĩ thật kỹ mới được…
—
Hôm sau, gà gáy ba lần.
Lúc lâu sau, Bạch Thuỷ Liễu nhìn thấy ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, trong lòng nhất thời giật mình.
Ăn không đủ no, bụng đói kêu như trống cả ngày, uống nhiều hơn hai gáo nước cũng bị mắng, ăn vụng dưa chuột lại càng không thể được, chắc chắn sẽ bị đánh đến da tróc thịt bong.
“Thật sự thì nương cứ như vậy cũng tốt, sau này nương sẽ cho chúng ta ăn cơm no.” Bạch Mễ Đậu nhỏ giọng nói.
Ba đứa nhỏ còn lại cũng gật đầu theo.
Ngày chịu khổ cũng đã qua lâu rồi, bọn họ không đòi hỏi quá cao, đi làm kiếm sống hay gì đó cũng chẳng làm sao, chỉ cần có thể ăn cơm thật no, không bị tuỳ ý đánh chửi là tốt rồi.
“Có câu này ta vẫn chưa dám nói…” Bạch Lập Hạ nhìn mấy người một cái rồi mới cẩn thận mở miệng: “Đột nhiên nương đối xử tốt với chúng ta như vậy, có phải chuyện gì khác đang chờ chúng ta không?”
….
Cả căn phòng lập tức yên lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy được.
Trên mặt cả bốn đứa trẻ đều là sự sợ hãi và bất lực.
“Chuyện này tỷ cũng nghĩ qua…” Bạch Thuỷ Liễu bình tĩnh lại, xoa đầu nhị muội: “Nhưng chuyện này thì chúng ta không ai có thể nói chính xác được, cũng không biết sau này sẽ thế nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta thấy chúng ta cũng dừng ở đây thôi, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, nghĩ nhiều cũng chẳng biết sau này sẽ có chuyện gì, trước hết thì cứ xem sao đã, có chuyện gì thì nói sau. Dù sao cũng có đại tỷ ở đây rồi, mấy đứa đừng sợ.”
“Xong rồi, đừng ngồi nữa mau đi ngủ đi, còn một mẫu ruộng ngô còn chưa cắt cỏ đâu. Sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm đi cắt cỏ, đi ngủ sớm một chút, đừng để lúc đó lại dậy trễ rồi làm nương không vui…”
Nếu nương mất hứng thì ngay cả một chút tốt đẹp cũng không có, vậy sẽ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Bạch Thuỷ Liễu lên tiếng, ba đứa nhỏ đều vội vàng nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Cả một ngày vất vả, cơm chiều cũng đã ăn no, sẽ không vì đói bụng mà không ngủ được, mà ban ngày còn có trận mưa, mát lạnh vẫn còn chưa hoàn tan đi, mấy đứa nhỏ rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Còn Tô Mộc Lam ở căn phòng phía đông thì lại lăn qua lăn lại ngủ không yên.
Một trong những nguyên nhân là do hoàn cảnh vô cùng tồi tệ.
Ở xã hội hiện đại nàng là tinh anh trong giới kinh doanh, ăn ngon mặc đẹp, còn có một công ty riêng, căn nhà của bản thân thì được trang trí tinh xảo mà ấm áp.
Mà lúc này phải ở trong căn phòng cũ nát, nằm trên giường làm bằng các tấm gỗ cứng rắn, xung quanh còn có muỗi bay tới bay lui…Thật sự làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.
Mà nguyên nhân thứ hai khiến nàng không ngủ được…
Ở đây hơn nửa ngày, cơ bản nàng cũng đã nắm bắt được ký ức của nguyên chủ trong đầu, cũng xem xét thực tế tình huống trong nhà, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung - NGHÈO!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chữ này phải viết in!
Vụ hè mới qua không lâu, tính toán trong nhà đâu ra đấy cũng chỉ có nửa vại bột ngô, nửa vại bột khoai lang và phân nửa túi bột mì. Hiện tại trong phòng nàng còn chất một đống khoai lang được gieo trồng vào mùa xuân mới được thu hoạch cách đây không lâu, bên trong hộp cũng chỉ có mười mấy đồng tiền.
Như vậy, dựa theo lượng lương thực ăn uống hàng ngày của người lớn và bốn đứa nhỏ mà nói thì mấy thứ này ăn không đến vụ thu hoạch mùa thu, càng không nói đến việc mua thêm mấy bộ đồ mới, nàng đau đầu nhức óc cho thêm vào kế hoạch.
Kiếm tiền là việc vô cùng cấp bách.
Nhưng kiếm tiền như thế nào? Đây là một vấn đề lớn.
Nhất là ở trong hoàn cảnh này, không bột đố gột nên hồ, cho dù trước đây nàng oai phong trên giới kinh doanh như thế nào thì thời đại này cũng không thể cung cấp cho nàng nơi phát huy tài hoa để thành một ngôi sao.
Phải suy nghĩ thật kỹ mới được…
—
Hôm sau, gà gáy ba lần.
Lúc lâu sau, Bạch Thuỷ Liễu nhìn thấy ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, trong lòng nhất thời giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro