Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Bức Cung Không...
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Hoàng Quế Phân không cảm thấy vui sướng, trái lại càng thêm hoảng sợ, bởi vì nàng ta không biết Khưu Tiểu Ngư làm như thế nào.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 2.5 cân nấm khô!]
Hệ thống vừa mới nói xong, Khưu Tiểu Ngư lập tức nhận được 2.5 cân nấm khô, đặt vào trong không gian của mình.
Đúng vậy, Khưu Tiểu Ngư không tin tưởng kho hàng của hệ thống, cho nên mới cần lấy đồ tới tay.
Khưu Tiểu Ngư nhìn về phía Hoàng Quế Phân, lúc này Hoàng Quế Phân đã không thể dùng hoảng sợ để hình dung, đôi mắt khẽ đảo, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có khả năng bị hù chết.
“Ngươi đừng bị hù chết, nếu không ta bắt hai nhi tử của ngươi khai đao. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, xem có nói hay không.” Giọng nói lạnh lùng của Khưu Tiểu Ngư kích thích Hoàng Quế Phân tỉnh táo lại, trái lại bình tĩnh không ít.
“Ngươi không thể… Ngươi không thể thương tổn nhi tử của ta…” Hoàng Quế Phân tức giận nói.
Khưu Tiểu Ngư: Rất tốt, quả nhiên có phụ mẫu cặn bã, thì có phụ mẫu yêu thương con mình.
“Vậy nhanh nói đi, vì sao phải giết ta, độc dược của các ngươi lấy đâu ra?”
Không phải là Khưu Tiểu Ngư không muốn xén lông cừu mấy lần, chẳng qua Khưu Tiểu Ngư hiểu rất rõ hệ thống, có lẽ xén chưa đến ba lần đã không còn.
“Ta không biết, những việc này đều là đương gia làm, ta chỉ không cẩn thận thấy được, mới biết được. Ngươi đừng thương tổn nhi tử của ta, ta thật sự chỉ biết có vậy.” Hoàng Quế Phân vội vàng nói.
Vừa nói vừa lùi về sau, không cẩn thận dẫm lên một cành cây sau đó ngã xuống đất, còn đang không ngừng lùi về sau, trong lòng vô cùng hối hận vì sao muốn tới trêu chọc Khưu Tiểu Ngư.
“Vậy xem ra ngươi cũng không nói được tin tức gì có tác dụng.” Khưu Tiểu Ngư có chút tiếc nuối nói.
Không biết vì sao, Hoàng Quế Phân có chút kinh hồn táng đảm.
Nhưng nàng ta thật sự chỉ biết có vậy, cho dù Khưu Tiểu Ngư bức nàng ta cũng không bức ra những tin tức khác.
“Vậy… Để ta xén lông cừu thêm hai lần đi.
“Bốp bốp bốp…”
“A…”
“Hừ…”
“Cầu xin ngươi… Cứu mạng…”
[Kiểm tra được một người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng nửa cân nấm khô, 1 củ nhân sâm trăm năm!]
Khưu Tiểu Ngư ngây ngốc một lát, có chút kinh ngạc, vậy mà khen thưởng lần này không giống lần trước.
Nhưng mà đều là đồ ăn, không phải không thể tiếp nhận.
“Nhận nhiệm vụ!”
Khưu Tiểu Ngư không biết vì ba chữ nhận nhiệm vụ này của nàng, hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
Thời buổi này làm hệ thống quá khó khăn, phía trên yêu cầu, không cho nhiệm vụ của hệ thống chỉ khen thưởng vật tư, phải khen thưởng thứ liên quan tới y học.
Lúc trước hệ thống đã lợi dụng sơ hở khen thưởng vật tư cho Khưu Tiểu Ngư, ai biết tuyên bố quá thường xuyên, khiến phía trên chú ý.
Trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh cho nó như vậy, hệ thống rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thêm ít dược liệu.
Thời buổi này làm hệ thống đúng là quá khó khăn!
Hoàng Quế Phân cảm thấy mình lại đi dạo Quỷ Môn Quan một chuyến, sau khi tỉnh táo lại âm thầm thề trong lòng, sau này đánh chết cũng không dám trêu chọc Khưu Tiểu Ngư.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một củ nhân sâm 100 năm, nửa cân nấm khô!]
Khưu Tiểu Ngư: “Hệ thống, sao có cảm giác ngươi giống như hữu khí vô lực như vậy nhỉ?
Hệ thống: Ha ha…
“Không phải chứ hệ thống? Sao ngươi nhân tính hóa như vậy?” Khưu Tiểu Ngư tò mò.
Hệ thống không muốn nói chuyện, tâm trạng của nó rất buồn bực.
Tuy mỗi lần Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi cho người bệnh nó cũng có thể đạt được năng lượng, nhưng mà nó bị cấp trên phê bình, là một hệ thống tốt, chuyện này thật sự là vết nhơ.
“Có chuyện gì không vui có thể nói ra, khiến tỷ tỷ ta vui sướng một chút.” Khưu Tiểu Ngư cười đến vẻ mặt xấu xa.
Hệ thống nghe xong đoạn đầu của Khưu Tiểu Ngư đang có chút cảm động, kết quả nghe thấy đoạn sau suýt nữa khiến hệ thống tức đến mức chết máy.
“Tiểu Ngư… Ta có thể trở về không?” Hoàng Quế Phân thật cẩn thận hỏi, khóc không ra nước mắt.
Đau đớn như vậy nói cho Hoàng Quế Phân, chuyện này không phải đang nằm mơ cũng không phải ảo giác, Khưu Tiểu Ngư đúng là ma quỷ, có thể đánh chết người ta lại cứu trở về.
Chẳng trách Tác-ta đáng sợ cũng không phải đối thủ của Khưu Tiểu Ngư, bởi vì Khưu Tiểu Ngư căn bản không phải người.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 2.5 cân nấm khô!]
Hệ thống vừa mới nói xong, Khưu Tiểu Ngư lập tức nhận được 2.5 cân nấm khô, đặt vào trong không gian của mình.
Đúng vậy, Khưu Tiểu Ngư không tin tưởng kho hàng của hệ thống, cho nên mới cần lấy đồ tới tay.
Khưu Tiểu Ngư nhìn về phía Hoàng Quế Phân, lúc này Hoàng Quế Phân đã không thể dùng hoảng sợ để hình dung, đôi mắt khẽ đảo, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có khả năng bị hù chết.
“Ngươi đừng bị hù chết, nếu không ta bắt hai nhi tử của ngươi khai đao. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, xem có nói hay không.” Giọng nói lạnh lùng của Khưu Tiểu Ngư kích thích Hoàng Quế Phân tỉnh táo lại, trái lại bình tĩnh không ít.
“Ngươi không thể… Ngươi không thể thương tổn nhi tử của ta…” Hoàng Quế Phân tức giận nói.
Khưu Tiểu Ngư: Rất tốt, quả nhiên có phụ mẫu cặn bã, thì có phụ mẫu yêu thương con mình.
“Vậy nhanh nói đi, vì sao phải giết ta, độc dược của các ngươi lấy đâu ra?”
Không phải là Khưu Tiểu Ngư không muốn xén lông cừu mấy lần, chẳng qua Khưu Tiểu Ngư hiểu rất rõ hệ thống, có lẽ xén chưa đến ba lần đã không còn.
“Ta không biết, những việc này đều là đương gia làm, ta chỉ không cẩn thận thấy được, mới biết được. Ngươi đừng thương tổn nhi tử của ta, ta thật sự chỉ biết có vậy.” Hoàng Quế Phân vội vàng nói.
Vừa nói vừa lùi về sau, không cẩn thận dẫm lên một cành cây sau đó ngã xuống đất, còn đang không ngừng lùi về sau, trong lòng vô cùng hối hận vì sao muốn tới trêu chọc Khưu Tiểu Ngư.
“Vậy xem ra ngươi cũng không nói được tin tức gì có tác dụng.” Khưu Tiểu Ngư có chút tiếc nuối nói.
Không biết vì sao, Hoàng Quế Phân có chút kinh hồn táng đảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nàng ta thật sự chỉ biết có vậy, cho dù Khưu Tiểu Ngư bức nàng ta cũng không bức ra những tin tức khác.
“Vậy… Để ta xén lông cừu thêm hai lần đi.
“Bốp bốp bốp…”
“A…”
“Hừ…”
“Cầu xin ngươi… Cứu mạng…”
[Kiểm tra được một người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng nửa cân nấm khô, 1 củ nhân sâm trăm năm!]
Khưu Tiểu Ngư ngây ngốc một lát, có chút kinh ngạc, vậy mà khen thưởng lần này không giống lần trước.
Nhưng mà đều là đồ ăn, không phải không thể tiếp nhận.
“Nhận nhiệm vụ!”
Khưu Tiểu Ngư không biết vì ba chữ nhận nhiệm vụ này của nàng, hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
Thời buổi này làm hệ thống quá khó khăn, phía trên yêu cầu, không cho nhiệm vụ của hệ thống chỉ khen thưởng vật tư, phải khen thưởng thứ liên quan tới y học.
Lúc trước hệ thống đã lợi dụng sơ hở khen thưởng vật tư cho Khưu Tiểu Ngư, ai biết tuyên bố quá thường xuyên, khiến phía trên chú ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh cho nó như vậy, hệ thống rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thêm ít dược liệu.
Thời buổi này làm hệ thống đúng là quá khó khăn!
Hoàng Quế Phân cảm thấy mình lại đi dạo Quỷ Môn Quan một chuyến, sau khi tỉnh táo lại âm thầm thề trong lòng, sau này đánh chết cũng không dám trêu chọc Khưu Tiểu Ngư.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một củ nhân sâm 100 năm, nửa cân nấm khô!]
Khưu Tiểu Ngư: “Hệ thống, sao có cảm giác ngươi giống như hữu khí vô lực như vậy nhỉ?
Hệ thống: Ha ha…
“Không phải chứ hệ thống? Sao ngươi nhân tính hóa như vậy?” Khưu Tiểu Ngư tò mò.
Hệ thống không muốn nói chuyện, tâm trạng của nó rất buồn bực.
Tuy mỗi lần Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi cho người bệnh nó cũng có thể đạt được năng lượng, nhưng mà nó bị cấp trên phê bình, là một hệ thống tốt, chuyện này thật sự là vết nhơ.
“Có chuyện gì không vui có thể nói ra, khiến tỷ tỷ ta vui sướng một chút.” Khưu Tiểu Ngư cười đến vẻ mặt xấu xa.
Hệ thống nghe xong đoạn đầu của Khưu Tiểu Ngư đang có chút cảm động, kết quả nghe thấy đoạn sau suýt nữa khiến hệ thống tức đến mức chết máy.
“Tiểu Ngư… Ta có thể trở về không?” Hoàng Quế Phân thật cẩn thận hỏi, khóc không ra nước mắt.
Đau đớn như vậy nói cho Hoàng Quế Phân, chuyện này không phải đang nằm mơ cũng không phải ảo giác, Khưu Tiểu Ngư đúng là ma quỷ, có thể đánh chết người ta lại cứu trở về.
Chẳng trách Tác-ta đáng sợ cũng không phải đối thủ của Khưu Tiểu Ngư, bởi vì Khưu Tiểu Ngư căn bản không phải người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro