Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Chẳng Qua Có Ch...
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Mà khoảng thời gian này Khưu Đông không thích hợp Khưu Văn Vũ không phải không phát hiện, chỉ không nghĩ tới Khưu Đông dám giết người, người này còn là đường muội của hắn ta.
Thực ra Khưu Tiểu Ngư nói chuyện này ra xong nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Khưu Văn Vũ, trong lòng có chút cảm xúc kỳ lạ, cho nên cảm thấy hơi bực bội, vì thế đã đi xa.
Nói với đám thôn trưởng là đi tìm thảo dược, thực ra là muốn cách xa đám người muốn một mình.
“Hệ thống, sao lại thế này, ta đã chữa trị khỏi cho Khưu Văn Vũ, sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
[Ký chủ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ!]
Khưu Tiểu Ngư sửng sốt, đột nhiên nhớ tới khen thưởng của nhiệm vụ lần này.
Không phải là còn thôn dân khác đấy chứ, chẳng lẽ là mấy người bị thương nhẹ kia, chính là mấy thôn dân miệng vết thương không đủ khiến hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.
Chẳng lẽ là nhân tiện?
“Được rồi, ta đi chữa khỏi vết thương cho mấy thôn dân kia.”
Thực ra Khưu Tiểu Ngư biết, bởi vì bản lĩnh nhanh chóng chữa khỏi của nàng, khiến đám thôn dân kính sợ nàng nhiều hơn cảm kích.
Nhưng mà vậy thì thế nào, Khưu Tiểu Ngư căn bản không để bụng, cũng không tính toán hòa mình với bọn họ.
Lúc này Khưu Văn Vũ đã ngồi dậy, nói chuyện cả nhà bọn họ gặp được lúc trước cho thôn trưởng.
Nhưng mà Khưu Văn Vũ nói là không biết bị ai giết, mà hắn ta vì đi vệ sinh mà tránh thoát một kiếp.
Khưu Văn Vũ thật sự chưa thấy được sát thủ giết người, hắn ta chỉ nói ra suy đoán của mình mà thôi.
Nhưng mà nghe xong lời Khưu Văn Vũ nói, thôn trưởng suy đoán hẳn là đám hắc y nhân giết người, tuy không biết vì sao.
Nhưng mà bọn họ cũng không hoài nghi đến trên người Khưu Tiểu Ngư, bởi vì trong thôn ngoại trừ Khưu Văn Vũ và đôi phu thê Khưu Nam ra, có lẽ chỉ có Khưu Đông có chút suy đoán, những người khác căn bản không biết Khưu Tiểu Ngư không phải nữ nhi ruột của phu thê Khưu Nam.
“Tiểu Ngư, muội đi đâu thế?” Khưu Văn Vũ nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư trở về vội vàng hỏi, trong mắt có chút lo lắng.
Khưu Tiểu Ngư có chút kinh ngạc nhìn về phía Khưu Văn Vũ: “Ngươi không hận ta sao?”
Khưu Văn Vũ sửng sốt: “Vì sao ta phải hận muội?”
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư hơi nhếch lên nói: “Nói cũng phải, dù sao lỗi không phải do ta.”
Khưu Văn Vũ mím môi: “Sau này chúng ta là huynh muội ruột, ta nhất định sẽ chăm sóc muội thật tốt.”
Khưu Tiểu Ngư cạn lời: “Chiếu cố bản thân ngươi trước rồi nói sau.”
Sau khi nói xong, Khưu Tiểu Ngư đi tìm các thôn dân bị thương.
Mấy thôn dân kia biết Khưu Tiểu Ngư muốn trị thương cho bọn họ, vậy mà hơi sợ hãi.
“Các ngươi trốn cái gì, còn không nhanh để Tiểu Ngư chữa trị.” Thôn trưởng vội vàng quát lớn, ngàn vạn lần không thể đắc tội Khưu Tiểu Ngư, hắn ta nói thầm trong lòng.
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư không chút biểu cảm nhìn đám người này, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, Khưu Tiểu Ngư đã mặc kệ bọn họ.
Mấy thôn dân bị thương nhìn thấy vết thương của mình vốn máu chảy đầm đìa lập tức được chữa trị, tuy hơi sợ Khưu Tiểu Ngư nhưng vẫn lộ ra vẻ cảm kích.
“Đa tạ Tiểu Ngư, nếu không có ngươi giúp đỡ, chỉ sợ tay thúc phải qua một thời gian mới có thể khỏi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật thần kỳ!”
“Còn không phải sao, thần y đều không lợi hại bằng Tiểu Ngư của chúng ta.”
Lời nói khen tặng khiến Khưu Tiểu Ngư nghe có chút lâng lâng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, để tay ra sau lưng rời đi.
Lúc này thôn dân khác đã lột da sói ra, chuẩn bị nấu thịt sói ăn.
Khưu Văn Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của Khưu Tiểu Ngư, cảm thấy thật đáng yêu.
Ừm, chẳng qua là trông có chút đen, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là tiểu nha đầu, một ít lời hay đã thu mua màng.
Thực ra Khưu Tiểu Ngư đang đợi nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.
Kết quả đợi một lát, sau khi chữa khỏi cho mấy người lúc trước đều không vang lên tiếng nhắc nhở.
“Hệ thống, đã có chuyện gì thế? Làm cái quỷ gì vậy, không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ.” Khưu Tiểu Ngư thở hổn hển hỏi.
Đó là 50 cân khoai lang đỏ đấy, là loại khoai lang đỏ ngọt ngào mềm mại mà Khưu Tiểu Ngư thích ăn nhất.
Nướng khoai, khoai lang luộc, canh khoai lang đỏ, bánh khoai lang đỏ, khoai lang đỏ viên…
Đều là những món mà Khưu Tiểu Ngư thích ăn.
Đặc biệt là sản phẩm từ tay hệ thống, khoai lang đỏ này càng thêm thơm ngọt, càng thêm ăn ngon.
Thực ra Khưu Tiểu Ngư nói chuyện này ra xong nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Khưu Văn Vũ, trong lòng có chút cảm xúc kỳ lạ, cho nên cảm thấy hơi bực bội, vì thế đã đi xa.
Nói với đám thôn trưởng là đi tìm thảo dược, thực ra là muốn cách xa đám người muốn một mình.
“Hệ thống, sao lại thế này, ta đã chữa trị khỏi cho Khưu Văn Vũ, sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
[Ký chủ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ!]
Khưu Tiểu Ngư sửng sốt, đột nhiên nhớ tới khen thưởng của nhiệm vụ lần này.
Không phải là còn thôn dân khác đấy chứ, chẳng lẽ là mấy người bị thương nhẹ kia, chính là mấy thôn dân miệng vết thương không đủ khiến hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.
Chẳng lẽ là nhân tiện?
“Được rồi, ta đi chữa khỏi vết thương cho mấy thôn dân kia.”
Thực ra Khưu Tiểu Ngư biết, bởi vì bản lĩnh nhanh chóng chữa khỏi của nàng, khiến đám thôn dân kính sợ nàng nhiều hơn cảm kích.
Nhưng mà vậy thì thế nào, Khưu Tiểu Ngư căn bản không để bụng, cũng không tính toán hòa mình với bọn họ.
Lúc này Khưu Văn Vũ đã ngồi dậy, nói chuyện cả nhà bọn họ gặp được lúc trước cho thôn trưởng.
Nhưng mà Khưu Văn Vũ nói là không biết bị ai giết, mà hắn ta vì đi vệ sinh mà tránh thoát một kiếp.
Khưu Văn Vũ thật sự chưa thấy được sát thủ giết người, hắn ta chỉ nói ra suy đoán của mình mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà nghe xong lời Khưu Văn Vũ nói, thôn trưởng suy đoán hẳn là đám hắc y nhân giết người, tuy không biết vì sao.
Nhưng mà bọn họ cũng không hoài nghi đến trên người Khưu Tiểu Ngư, bởi vì trong thôn ngoại trừ Khưu Văn Vũ và đôi phu thê Khưu Nam ra, có lẽ chỉ có Khưu Đông có chút suy đoán, những người khác căn bản không biết Khưu Tiểu Ngư không phải nữ nhi ruột của phu thê Khưu Nam.
“Tiểu Ngư, muội đi đâu thế?” Khưu Văn Vũ nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư trở về vội vàng hỏi, trong mắt có chút lo lắng.
Khưu Tiểu Ngư có chút kinh ngạc nhìn về phía Khưu Văn Vũ: “Ngươi không hận ta sao?”
Khưu Văn Vũ sửng sốt: “Vì sao ta phải hận muội?”
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư hơi nhếch lên nói: “Nói cũng phải, dù sao lỗi không phải do ta.”
Khưu Văn Vũ mím môi: “Sau này chúng ta là huynh muội ruột, ta nhất định sẽ chăm sóc muội thật tốt.”
Khưu Tiểu Ngư cạn lời: “Chiếu cố bản thân ngươi trước rồi nói sau.”
Sau khi nói xong, Khưu Tiểu Ngư đi tìm các thôn dân bị thương.
Mấy thôn dân kia biết Khưu Tiểu Ngư muốn trị thương cho bọn họ, vậy mà hơi sợ hãi.
“Các ngươi trốn cái gì, còn không nhanh để Tiểu Ngư chữa trị.” Thôn trưởng vội vàng quát lớn, ngàn vạn lần không thể đắc tội Khưu Tiểu Ngư, hắn ta nói thầm trong lòng.
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư không chút biểu cảm nhìn đám người này, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, Khưu Tiểu Ngư đã mặc kệ bọn họ.
Mấy thôn dân bị thương nhìn thấy vết thương của mình vốn máu chảy đầm đìa lập tức được chữa trị, tuy hơi sợ Khưu Tiểu Ngư nhưng vẫn lộ ra vẻ cảm kích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đa tạ Tiểu Ngư, nếu không có ngươi giúp đỡ, chỉ sợ tay thúc phải qua một thời gian mới có thể khỏi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật thần kỳ!”
“Còn không phải sao, thần y đều không lợi hại bằng Tiểu Ngư của chúng ta.”
Lời nói khen tặng khiến Khưu Tiểu Ngư nghe có chút lâng lâng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, để tay ra sau lưng rời đi.
Lúc này thôn dân khác đã lột da sói ra, chuẩn bị nấu thịt sói ăn.
Khưu Văn Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của Khưu Tiểu Ngư, cảm thấy thật đáng yêu.
Ừm, chẳng qua là trông có chút đen, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là tiểu nha đầu, một ít lời hay đã thu mua màng.
Thực ra Khưu Tiểu Ngư đang đợi nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.
Kết quả đợi một lát, sau khi chữa khỏi cho mấy người lúc trước đều không vang lên tiếng nhắc nhở.
“Hệ thống, đã có chuyện gì thế? Làm cái quỷ gì vậy, không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ.” Khưu Tiểu Ngư thở hổn hển hỏi.
Đó là 50 cân khoai lang đỏ đấy, là loại khoai lang đỏ ngọt ngào mềm mại mà Khưu Tiểu Ngư thích ăn nhất.
Nướng khoai, khoai lang luộc, canh khoai lang đỏ, bánh khoai lang đỏ, khoai lang đỏ viên…
Đều là những món mà Khưu Tiểu Ngư thích ăn.
Đặc biệt là sản phẩm từ tay hệ thống, khoai lang đỏ này càng thêm thơm ngọt, càng thêm ăn ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro