Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Có Phải Ta Quấy...
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Tư thế đó giống y như nữ vương, nhưng mà nữ vương này hơi lùn, có chút đen, còn có chút nhỏ gầy.
Sau đó ánh mắt của Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch tiếp xúc, hai người cùng ngây ngẩn cả người.
Móa, đây không phải là xén gạo…
Phi, nam nhân hắc y sao?
Trên trán của Tiêu Mộc Trạch hiện lên ba vạch đen, mẹ nó đây là nghiệt duyên đúng không.
“Có phải ta quấy rầy các ngươi hay không?” Khưu Tiểu Ngư muốn mắng móa nó, cứu binh đâu, sao lại là người, đám sói đáng yêu của nàng đâu?
“Bọn họ là người Tác-ta.” Lúc này Tiêu Mộc Trạch không rảnh lo ân oán cá nhân, bởi vì nếu Khưu Tiểu Ngư giúp đỡ mà nói, đám người Tác-ta này không thể chạy thoát.
“Hả? Là người nước ngoài làm hại cả nhà ta chạy nạn sao?” Ánh mắt Khưu Tiểu Ngư không tốt nhìn người Tác-ta, tuy phụ mẫu của nguyên chủ đã chết không liên quan tới nàng, nhưng dù sao dùng cơ thể người ta, thuận tiện báo thù là đương nhiên.
Tuy Tiêu Mộc Trạch không biết người nước ngoài là có ý gì, nhưng mà lúc này gật đầu không sai, nên gật đầu.
[Kiểm tra được đã có người bệnh, mong ký chủ mau chóng chữa trị, nhiệm vụ thành công khen thưởng thịt kho tàu một thùng mì gói, thất bại sét đánh năm phút!]
Lần này có trừng phạt, Khưu Tiểu Ngư cạn lời, sao có cảm giác hệ thống này lo lắng nàng sẽ không cứu hắc y nhân kia vậy.
Ách, hiện giờ không phải là hắc y nhân, mà là cẩm y nhân.
“Nhận nhiệm vụ!”
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nhếch lên nụ cười xấu xa quen thuộc, Tiêu Mộc Trạch run rẩy, có loại dự cảm không tốt.
Mà người cũng có loại dự cảm không tốt này còn có mười mấy người Tác-ta kia.
“Ngươi là ai, nhanh thả lang thần của bọn ta ra.” Mãnh Lực Sĩ nói bằng tiếng Hán không rõ lắm, nói xong muốn đi qua.
“Đừng qua đây, chân của ta không biết nặng nhẹ.” Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư híp lại, nhìn mười mấy người Tác-ta, mỗi người đều vạm vỡ như vậy, giá trị võ lực nhất định không thấp.
Mà đối tượng Lang Vương cầu cứu lại là người Tác-ta, chứng minh những người này mạnh hơn Lang Vương nhiều.
Đối mặt với người nhưng giống súc sinh hơn, hơi không cẩn thận một chút sẽ trúng chiêu, Khưu Tiểu Ngư dốc sức làm việc ở mạt thế nhiều năm càng hiểu lòng người khủng bố cỡ nào.
“Ô ô…” Lang Vương dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mãnh Lực Sĩ, trái tim của Mãnh Lực Sĩ tê rần, ước gì có thể băm Khưu Tiểu Ngư ra vạn đoạn.
“Ngươi nhẹ một chút, ta không qua.” Mãnh Lực Sĩ giơ tay nói.
Lúc này Tiêu Mộc Trạch sốt ruột: “Mau, giết Lang Vương, Lang Vương này ăn không biết bao nhiêu bá tánh của Vân Quốc chúng ta.”
“Ăn người à, chẳng trách bộ lông sáng bóng như vậy, nhất định có thể bán được giá tốt.” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư lóe lên sắc bén, giọng nói lạnh nhạt, dưới chân lại dùng lực mạnh hơn, dẫm Lang Vương đến trợn trắng mắt.
Khưu Tiểu Ngư không hoài nghi lời Tiêu Mộc Trạch nói, ở mạt thế lâu đương nhiên có phương pháp phân biệt được người.
Tiêu Mộc Trạch này toàn thân chính trực, vừa nhìn là biết không phải kẻ gian, nhưng mà vậy thì thế nào, Khưu Tiểu Ngư nàng cũng không phải người tốt gì.
“Ngươi thả Lang Vương ra, ta có thể cho ngươi châu báu, cho ngươi bất cứ thứ gì mà ngươi muốn.” Mãnh Lực Sĩ vội vàng hứa hẹn, cảm thấy chân Khưu Tiểu Ngư không phải dẫm lên người Lang Vương, mà dẫm lên trái tim hắn ta.
“Ta muốn… Da sói này thì sao.” Giọng nói của Khưu Tiểu Ngư rất nhẹ, nhưng chân dẫm rất mạnh, rắc một tiếng đám Mãnh Lực Sĩ thậm chí nghe thấy được tiếng xương cốt vỡ vụn.
“A… Ta phải giết ngươi…” Mãnh Lực Sĩ điên rồi, lang thần của hắn ta, lang thần từ nhỏ đã làm bạn với hắn ta lớn lên, cứ chết dưới chân Khưu Tiểu Ngư như vậy.
Khưu Tiểu Ngư đã sớm biết Mãnh Lực Sĩ sẽ bùng nổ, cho nên đã sớm đề phòng chuyện này.
“Cẩn thận, hắn ta là dũng sĩ đệ nhất Tác-ta, sức lực rất mạnh.” Tiêu Mộc Trạch vội vàng nhắc nhở, sợ Khưu Tiểu Ngư xem nhẹ đối phương.
…
“Rầm…” Một quyền của Khưu Tiểu Ngư và Mãnh Lực Sĩ đánh một quyền, sau đó vậy mà nàng bị đánh lùi về sau ba bước.
Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người đọ sức lực thắng nàng, xem ra nàng phải nghiêm túc một chút.
Mãnh Lực Sĩ cũng không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư dám chống chọi với hắn ta, còn không bị một quyền đầy phẫn nộ của hắn ta đánh bay hộc máu, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được.
Sau đó ánh mắt của Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch tiếp xúc, hai người cùng ngây ngẩn cả người.
Móa, đây không phải là xén gạo…
Phi, nam nhân hắc y sao?
Trên trán của Tiêu Mộc Trạch hiện lên ba vạch đen, mẹ nó đây là nghiệt duyên đúng không.
“Có phải ta quấy rầy các ngươi hay không?” Khưu Tiểu Ngư muốn mắng móa nó, cứu binh đâu, sao lại là người, đám sói đáng yêu của nàng đâu?
“Bọn họ là người Tác-ta.” Lúc này Tiêu Mộc Trạch không rảnh lo ân oán cá nhân, bởi vì nếu Khưu Tiểu Ngư giúp đỡ mà nói, đám người Tác-ta này không thể chạy thoát.
“Hả? Là người nước ngoài làm hại cả nhà ta chạy nạn sao?” Ánh mắt Khưu Tiểu Ngư không tốt nhìn người Tác-ta, tuy phụ mẫu của nguyên chủ đã chết không liên quan tới nàng, nhưng dù sao dùng cơ thể người ta, thuận tiện báo thù là đương nhiên.
Tuy Tiêu Mộc Trạch không biết người nước ngoài là có ý gì, nhưng mà lúc này gật đầu không sai, nên gật đầu.
[Kiểm tra được đã có người bệnh, mong ký chủ mau chóng chữa trị, nhiệm vụ thành công khen thưởng thịt kho tàu một thùng mì gói, thất bại sét đánh năm phút!]
Lần này có trừng phạt, Khưu Tiểu Ngư cạn lời, sao có cảm giác hệ thống này lo lắng nàng sẽ không cứu hắc y nhân kia vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ách, hiện giờ không phải là hắc y nhân, mà là cẩm y nhân.
“Nhận nhiệm vụ!”
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nhếch lên nụ cười xấu xa quen thuộc, Tiêu Mộc Trạch run rẩy, có loại dự cảm không tốt.
Mà người cũng có loại dự cảm không tốt này còn có mười mấy người Tác-ta kia.
“Ngươi là ai, nhanh thả lang thần của bọn ta ra.” Mãnh Lực Sĩ nói bằng tiếng Hán không rõ lắm, nói xong muốn đi qua.
“Đừng qua đây, chân của ta không biết nặng nhẹ.” Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư híp lại, nhìn mười mấy người Tác-ta, mỗi người đều vạm vỡ như vậy, giá trị võ lực nhất định không thấp.
Mà đối tượng Lang Vương cầu cứu lại là người Tác-ta, chứng minh những người này mạnh hơn Lang Vương nhiều.
Đối mặt với người nhưng giống súc sinh hơn, hơi không cẩn thận một chút sẽ trúng chiêu, Khưu Tiểu Ngư dốc sức làm việc ở mạt thế nhiều năm càng hiểu lòng người khủng bố cỡ nào.
“Ô ô…” Lang Vương dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mãnh Lực Sĩ, trái tim của Mãnh Lực Sĩ tê rần, ước gì có thể băm Khưu Tiểu Ngư ra vạn đoạn.
“Ngươi nhẹ một chút, ta không qua.” Mãnh Lực Sĩ giơ tay nói.
Lúc này Tiêu Mộc Trạch sốt ruột: “Mau, giết Lang Vương, Lang Vương này ăn không biết bao nhiêu bá tánh của Vân Quốc chúng ta.”
“Ăn người à, chẳng trách bộ lông sáng bóng như vậy, nhất định có thể bán được giá tốt.” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư lóe lên sắc bén, giọng nói lạnh nhạt, dưới chân lại dùng lực mạnh hơn, dẫm Lang Vương đến trợn trắng mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khưu Tiểu Ngư không hoài nghi lời Tiêu Mộc Trạch nói, ở mạt thế lâu đương nhiên có phương pháp phân biệt được người.
Tiêu Mộc Trạch này toàn thân chính trực, vừa nhìn là biết không phải kẻ gian, nhưng mà vậy thì thế nào, Khưu Tiểu Ngư nàng cũng không phải người tốt gì.
“Ngươi thả Lang Vương ra, ta có thể cho ngươi châu báu, cho ngươi bất cứ thứ gì mà ngươi muốn.” Mãnh Lực Sĩ vội vàng hứa hẹn, cảm thấy chân Khưu Tiểu Ngư không phải dẫm lên người Lang Vương, mà dẫm lên trái tim hắn ta.
“Ta muốn… Da sói này thì sao.” Giọng nói của Khưu Tiểu Ngư rất nhẹ, nhưng chân dẫm rất mạnh, rắc một tiếng đám Mãnh Lực Sĩ thậm chí nghe thấy được tiếng xương cốt vỡ vụn.
“A… Ta phải giết ngươi…” Mãnh Lực Sĩ điên rồi, lang thần của hắn ta, lang thần từ nhỏ đã làm bạn với hắn ta lớn lên, cứ chết dưới chân Khưu Tiểu Ngư như vậy.
Khưu Tiểu Ngư đã sớm biết Mãnh Lực Sĩ sẽ bùng nổ, cho nên đã sớm đề phòng chuyện này.
“Cẩn thận, hắn ta là dũng sĩ đệ nhất Tác-ta, sức lực rất mạnh.” Tiêu Mộc Trạch vội vàng nhắc nhở, sợ Khưu Tiểu Ngư xem nhẹ đối phương.
…
“Rầm…” Một quyền của Khưu Tiểu Ngư và Mãnh Lực Sĩ đánh một quyền, sau đó vậy mà nàng bị đánh lùi về sau ba bước.
Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người đọ sức lực thắng nàng, xem ra nàng phải nghiêm túc một chút.
Mãnh Lực Sĩ cũng không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư dám chống chọi với hắn ta, còn không bị một quyền đầy phẫn nộ của hắn ta đánh bay hộc máu, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro