Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Đừng Trách Ta
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Cho dù Khưu Tiểu Thạch là đứa bé, nhưng cũng phải mấy chục cân, Khưu Tiểu Ngư lại không phải có thần lực trời sinh, sao có thể ném Khưu Tiểu Thạch lên cao?
Mà Khưu Đông phụ thân của Khưu Tiểu Thạch lại tin, một người uống độc dược sẽ phải chết còn có thể sống lại, làm ra chuyện như thế không kỳ lạ gì.
Nhưng trong lòng Khưu Đông càng thêm bất an, Khưu Tiểu Ngư biểu hiện càng mạnh, hắn ta càng sợ mọi chuyện bị lộ.
“Các ngươi vây quanh nơi này làm gì?” Khưu Tiểu Ngư đã trở về, đang chuẩn bị đón Khưu Tiểu Thạch xuống, không nghĩ tới gần đây vây quanh không ít người.
“Khưu Tiểu Ngư, là ngươi ném Tiểu Thạch lên cây sao? Có biết nhỡ đâu rơi xuống là chết người hay không.” Gương mặt Khưu Đông âm trầm, đánh đòn phủ đầu.
Khưu Tiểu Ngư lạnh nhạt liếc Khưu Đông một cái, cũng không để ý tới hắn ta mà nhảy tại chỗ, mượn lực của thân cây nhảy mấy cái tới vị trí của Khưu Đông, sau đó xách người xuống dưới.
Gương mặt Khưu Đông âm trầm, thái độ của Khưu Tiểu Ngư không thích hợp, chẳng lẽ là đã biết gì sao?
Cũng phải, dù sao ngày đó cũng là hắn ta đưa Khưu Tiểu Ngư đến cánh rừng, cũng là hắn ta cho nước, chỉ cần không bị ngu đều có thể đoán được.
Nếu là như vậy, vậy thì đừng trách hắn ta không khách sáo, ai bảo ngươi chắn đường của người khác, trong đầu Khưu Đông nảy sinh ý nghĩ ác độc.
“Đại bá, người hung dữ như vậy làm gì, ta không có giết Khưu Tiểu Thạch.” Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên nụ cười trào phúng.
Khưu Tiểu Thạch được mang xuống xong mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà vì sao Tiểu Ngư tỷ giống như cãi nhau với phụ thân như vậy?
“Phụ thân, con không sao, Tiểu Ngư tỷ là nhìn thấy bầy sói, cho nên mới ném con lên.” Khưu Tiểu Thạch còn tưởng là vì mình, gãi đầu sau đó vội vàng giải thích.
Khưu Đông phát hiện tất cả mọi người nhìn về phía hắn ta, vội vàng che giấu biểu cảm của mình, cười nói:
“Đứa nhỏ này con nói gì thế, ta chỉ hỏi con xem có phải con bị ném lên hay không mà thôi. Cây cao như thế, sao có thể ném con lên cao được, phải có sức lực mạnh cỡ nào mới làm được như thế, nhưng trước đây Tiểu Ngư không có sức lực mạnh như vậy.”
Khưu Đông muốn thôn dân nghĩ theo phương hướng quái lực loạn thần, tốt nhất là các thôn dân không muốn đồng hành cùng Khưu Tiểu Ngư, như vậy hắn ta mới có cơ hội ra tay lần nữa.
“Cho nên đại bá là không tin những lời ta nói lúc trước sao?” Khưu Tiểu Ngư cười phúc hậu và vô hại, nhưng mà ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Đại bá không có không tin ngươi, nhưng mà sao ngươi lại biến thành như vậy, có chút không bình thường, đại bá cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của các hương thân mà thôi.”
Câu này chỉ thiếu nói Khưu Tiểu Ngư quá lợi hại, sợ sẽ gây nguy hiểm cho thôn dân.
Sắc mặt thôn trưởng khó coi, không biết Khưu Đông muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không phải ý tốt.
“Khưu Đông à, ngươi đang làm gì thế, lúc trước Tiểu Ngư đã nói, là Khưu Nam và tức phụ của hắn ở trên trời phù hộ, chuyện này không phải khá tốt sao?” Thôn trưởng nói lời thấm thía.
“Thôn trưởng, những lời này mà ngươi cũng tin, nhà chúng ta có nhà ai trưởng bối không qua đời, sao không xảy ra tình huống như vậy. Ta là sợ đứa nhỏ này làm chuyện gì không tốt, đến lúc đó liên lụy tới các hương thân.”
Vẻ mặt Khưu Đông hiên ngang lẫm liệt, giống như đều là vì suy nghĩ cho mọi người.
“Cho nên đại bá muốn làm gì? Ném ta xuống, hay là muốn giết ta, khiến cả nhà bọn ta đoàn viên ở phía dưới sao?” Khưu Tiểu Ngư vẫn dùng giọng điệu không chút để ý nói.
Nhưng người nào cũng nghe ra được ý lạnh trong lời nói của nàng.
“Nha đầu chết tiệt này, ngươi nói cái gì thế, đại bá ngươi quan tâm ngươi ngươi còn không biết tốt xấu như vậy.” Hoàng Quế Phân cảm thấy Khưu Tiểu Ngư nói chuyện âm dương quái khí, nàng ta đâu thể chịu được.
Nha đầu chết tiệt Khưu Tiểu Ngư nên bị bọn họ ức hiếp, nên ngoan ngoãn nghe lời, cho dù là muốn nàng đi chết nàng cũng phải ngoan ngoãn đi chết, sao có thể phản kháng?
“Quan tâm ta đã chết hay chưa sao?” Khưu Tiểu Ngư trào phúng.
“Nha đầu này, sao lại ăn nói như vậy. Hiện giờ phụ mẫu ngươi đều đã qua đời, ta làm đại bá nên chịu trách nhiệm dạy dỗ ngươi.” Vẻ mặt Khưu Đông bất mãn nói.
“Tiểu Ngư, ngươi nói xem lúc trước đã xảy ra chuyện gì, không phải là ngươi đuổi theo bầy sói sao?” Thôn trưởng vừa thấy hai bên tràn ngập mùi thuốc súng, vội vàng cắt ngang lời bọn họ nói.
Mà Khưu Đông phụ thân của Khưu Tiểu Thạch lại tin, một người uống độc dược sẽ phải chết còn có thể sống lại, làm ra chuyện như thế không kỳ lạ gì.
Nhưng trong lòng Khưu Đông càng thêm bất an, Khưu Tiểu Ngư biểu hiện càng mạnh, hắn ta càng sợ mọi chuyện bị lộ.
“Các ngươi vây quanh nơi này làm gì?” Khưu Tiểu Ngư đã trở về, đang chuẩn bị đón Khưu Tiểu Thạch xuống, không nghĩ tới gần đây vây quanh không ít người.
“Khưu Tiểu Ngư, là ngươi ném Tiểu Thạch lên cây sao? Có biết nhỡ đâu rơi xuống là chết người hay không.” Gương mặt Khưu Đông âm trầm, đánh đòn phủ đầu.
Khưu Tiểu Ngư lạnh nhạt liếc Khưu Đông một cái, cũng không để ý tới hắn ta mà nhảy tại chỗ, mượn lực của thân cây nhảy mấy cái tới vị trí của Khưu Đông, sau đó xách người xuống dưới.
Gương mặt Khưu Đông âm trầm, thái độ của Khưu Tiểu Ngư không thích hợp, chẳng lẽ là đã biết gì sao?
Cũng phải, dù sao ngày đó cũng là hắn ta đưa Khưu Tiểu Ngư đến cánh rừng, cũng là hắn ta cho nước, chỉ cần không bị ngu đều có thể đoán được.
Nếu là như vậy, vậy thì đừng trách hắn ta không khách sáo, ai bảo ngươi chắn đường của người khác, trong đầu Khưu Đông nảy sinh ý nghĩ ác độc.
“Đại bá, người hung dữ như vậy làm gì, ta không có giết Khưu Tiểu Thạch.” Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên nụ cười trào phúng.
Khưu Tiểu Thạch được mang xuống xong mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà vì sao Tiểu Ngư tỷ giống như cãi nhau với phụ thân như vậy?
“Phụ thân, con không sao, Tiểu Ngư tỷ là nhìn thấy bầy sói, cho nên mới ném con lên.” Khưu Tiểu Thạch còn tưởng là vì mình, gãi đầu sau đó vội vàng giải thích.
Khưu Đông phát hiện tất cả mọi người nhìn về phía hắn ta, vội vàng che giấu biểu cảm của mình, cười nói:
“Đứa nhỏ này con nói gì thế, ta chỉ hỏi con xem có phải con bị ném lên hay không mà thôi. Cây cao như thế, sao có thể ném con lên cao được, phải có sức lực mạnh cỡ nào mới làm được như thế, nhưng trước đây Tiểu Ngư không có sức lực mạnh như vậy.”
Khưu Đông muốn thôn dân nghĩ theo phương hướng quái lực loạn thần, tốt nhất là các thôn dân không muốn đồng hành cùng Khưu Tiểu Ngư, như vậy hắn ta mới có cơ hội ra tay lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho nên đại bá là không tin những lời ta nói lúc trước sao?” Khưu Tiểu Ngư cười phúc hậu và vô hại, nhưng mà ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Đại bá không có không tin ngươi, nhưng mà sao ngươi lại biến thành như vậy, có chút không bình thường, đại bá cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của các hương thân mà thôi.”
Câu này chỉ thiếu nói Khưu Tiểu Ngư quá lợi hại, sợ sẽ gây nguy hiểm cho thôn dân.
Sắc mặt thôn trưởng khó coi, không biết Khưu Đông muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không phải ý tốt.
“Khưu Đông à, ngươi đang làm gì thế, lúc trước Tiểu Ngư đã nói, là Khưu Nam và tức phụ của hắn ở trên trời phù hộ, chuyện này không phải khá tốt sao?” Thôn trưởng nói lời thấm thía.
“Thôn trưởng, những lời này mà ngươi cũng tin, nhà chúng ta có nhà ai trưởng bối không qua đời, sao không xảy ra tình huống như vậy. Ta là sợ đứa nhỏ này làm chuyện gì không tốt, đến lúc đó liên lụy tới các hương thân.”
Vẻ mặt Khưu Đông hiên ngang lẫm liệt, giống như đều là vì suy nghĩ cho mọi người.
“Cho nên đại bá muốn làm gì? Ném ta xuống, hay là muốn giết ta, khiến cả nhà bọn ta đoàn viên ở phía dưới sao?” Khưu Tiểu Ngư vẫn dùng giọng điệu không chút để ý nói.
Nhưng người nào cũng nghe ra được ý lạnh trong lời nói của nàng.
“Nha đầu chết tiệt này, ngươi nói cái gì thế, đại bá ngươi quan tâm ngươi ngươi còn không biết tốt xấu như vậy.” Hoàng Quế Phân cảm thấy Khưu Tiểu Ngư nói chuyện âm dương quái khí, nàng ta đâu thể chịu được.
Nha đầu chết tiệt Khưu Tiểu Ngư nên bị bọn họ ức hiếp, nên ngoan ngoãn nghe lời, cho dù là muốn nàng đi chết nàng cũng phải ngoan ngoãn đi chết, sao có thể phản kháng?
“Quan tâm ta đã chết hay chưa sao?” Khưu Tiểu Ngư trào phúng.
“Nha đầu này, sao lại ăn nói như vậy. Hiện giờ phụ mẫu ngươi đều đã qua đời, ta làm đại bá nên chịu trách nhiệm dạy dỗ ngươi.” Vẻ mặt Khưu Đông bất mãn nói.
“Tiểu Ngư, ngươi nói xem lúc trước đã xảy ra chuyện gì, không phải là ngươi đuổi theo bầy sói sao?” Thôn trưởng vừa thấy hai bên tràn ngập mùi thuốc súng, vội vàng cắt ngang lời bọn họ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro