Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Lang Vương
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Khưu Tiểu Ngư vừa nhìn, mình đối phó mấy con sói không có vấn đề gì, nhưng Khưu Tiểu Thạch có chút kéo chân sau.
Vì thế nàng quả quyết nắm lấy Khưu Tiểu Thạch ném lên trên.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ vang vọng toàn bộ cánh rừng, ngay cả thôn dân đang sắp xếp bên cánh rừng đều nghe được.
Thôn trưởng lập tức tập hợp mọi người canh gác, sau đó nhìn xem rốt cuộc là ai không thấy.
Khưu Tiểu Thạch hét thảm một tiếng xong thì phát hiện mình đang ở trên một chạc cây, vừa vặn kẹt ở chạc cây, mặt quay xuống phía dưới, sau đó bị dọa mặt không còn chút máu.
Bởi vì ở chỗ cao vừa vặn thấy được cách đó không xa là rất nhiều đôi mắt, cho dù không tận mắt nhìn thấy cũng biết đây chắc chắn là mắt sói, bởi vì mỗi đứa bé đều nghe người trong nhà nói buổi tối đôi mắt của sói có màu xanh lục.
Khưu Tiểu Thạch bị dọa sợ không nói nên lời, cả người run lên, nhưng mà đèn pin trong tay không buông ra.
Con sói kia nhìn thấy ánh sáng càng hưng phấn đi lên.
“Tiểu Tiểu Tiểu…” Khưu Tiểu Thạch nói Tiểu một lúc lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Khưu Tiểu Thạch không nhớ tới mình là bị Khưu Tiểu Ngư ném lên trên, cần tốn bao nhiêu sức lực mới có thể ném một người lên chạc cây cao như vậy, còn chính xác không lầm.
“Câm miệng, an tâm ở phía trên đi.” Khưu Tiểu Ngư nói một câu, Khưu Tiểu Thạch lập tức câm miệng, cũng không còn sợ hãi như vậy.
“Sói còn không ít đâu.”
Nàng nghĩ thầm có thể ăn được một khoảng thời gian, không biết thịt sói có ngon hay không.
Đời trước Khưu Tiểu Ngư chưa từng ăn thịt sói, trước mạt thế không có con đường có thể ăn, sau mạt thế thịt sói càng không thể ăn, cho nên thật sự không biết thịt sói có hương vị gì.
Ngay khi Khưu Tiểu Ngư chuẩn bị chiến đấu, từng đôi mắt màu xanh lục đột nhiên biến mất, mười mấy con sói đều chạy mất.
Khưu Tiểu Ngư cứng đờ, có ý gì đây, đang khinh thường nàng sao, vậy mà chạy mất?
Khưu Tiểu Ngư đâu phải loại người trơ mắt nhìn đồ ăn chạy mất, vì thế…
Đuổi theo.
“Tiểu Ngư tỷ…” Cả người Khưu Tiểu Thạch không được tốt lắm, đây là vội vàng muốn đi tìm chết mà, cuống quýt kêu to: “Tiểu Ngư tỷ, tỷ đừng đuổi theo.”
Hiện giờ trong lòng Khưu Tiểu Ngư đều là đồ ăn sắp bỏ chạy, đâu còn nghe lời Khưu Tiểu Thạch nói, nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng.
Ở một bên cánh rừng khác, Tiêu Mộc Trạch đang đứng bên cạnh vách núi, trên người có nhiều vết thương chảy máu, không nghĩ tới sẽ bị thuộc hạ mà mình tin tưởng nhất bán đứng.
Hắn càng không nghĩ tới lần này Tác-ta nỡ bỏ cả vốn lẫn gốc, chẳng những dẫn Lang Vương của bọn họ tới, ngay cả dũng sĩ đệ nhất của bọn họ cũng tới, mục đích là vì giết hắn.
Lần này Tác-ta xâm phạm biên giới ngoại trừ yêu cầu lương thực y phục mùa đông ra, mục đích quan trọng nhất là giết hắn.
Mà tin tức Tiêu Mộc Trạch tới Nam Lăng chỉ có mấy thuộc hạ của hắn biết, xem ra lần này cô phụ giao phó của sư phụ, Tiêu Mộc Trạch cười thảm!
Trước khi chết không biết vì sao Tiêu Mộc Trạch đột nhiên nhớ tới nha đầu đen thui cứu hắn lúc trước, hắn không có cơ hội báo ân, đương nhiên còn báo thù.
Hắn đường đường là chiến thần của Vân Quốc, vậy mà bị một nha đầu đen thui đánh không có lực đánh trả, còn bị vả mặt.
“Tiêu vương gia, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi, ngã từ vách núi này xuống sẽ tan xương nát thịt đấy.” Mấy nam nhân mặc đồ da thú, vẻ mặt ngông cuồng dùng tiếng Hán nói không chuẩn lắm nói.
“Cho dù ta tan xương nát thịt cũng không chết trong tay các ngươi.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch kiên nghị, cho dù là trong tình huống chật vật vẫn là khí chất cao quý không chút tổn hại.
“Ngươi đâu cần phải như thế, công chúa của bọn ta coi trọng ngươi là phúc của ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Nếu không phải công chúa muốn bắt sống ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ sao?” Nam nhân thô kệch kia tức giận nói.
“Có bản lĩnh thì giết ta đi.” Tiêu Mộc Trạch cười tùy ý, dù sao hắn đã phải chết, trước khi chết có thể giết thêm một Tác-ta thì giết thêm một tên đi.
…
Vì thế nàng quả quyết nắm lấy Khưu Tiểu Thạch ném lên trên.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ vang vọng toàn bộ cánh rừng, ngay cả thôn dân đang sắp xếp bên cánh rừng đều nghe được.
Thôn trưởng lập tức tập hợp mọi người canh gác, sau đó nhìn xem rốt cuộc là ai không thấy.
Khưu Tiểu Thạch hét thảm một tiếng xong thì phát hiện mình đang ở trên một chạc cây, vừa vặn kẹt ở chạc cây, mặt quay xuống phía dưới, sau đó bị dọa mặt không còn chút máu.
Bởi vì ở chỗ cao vừa vặn thấy được cách đó không xa là rất nhiều đôi mắt, cho dù không tận mắt nhìn thấy cũng biết đây chắc chắn là mắt sói, bởi vì mỗi đứa bé đều nghe người trong nhà nói buổi tối đôi mắt của sói có màu xanh lục.
Khưu Tiểu Thạch bị dọa sợ không nói nên lời, cả người run lên, nhưng mà đèn pin trong tay không buông ra.
Con sói kia nhìn thấy ánh sáng càng hưng phấn đi lên.
“Tiểu Tiểu Tiểu…” Khưu Tiểu Thạch nói Tiểu một lúc lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Khưu Tiểu Thạch không nhớ tới mình là bị Khưu Tiểu Ngư ném lên trên, cần tốn bao nhiêu sức lực mới có thể ném một người lên chạc cây cao như vậy, còn chính xác không lầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Câm miệng, an tâm ở phía trên đi.” Khưu Tiểu Ngư nói một câu, Khưu Tiểu Thạch lập tức câm miệng, cũng không còn sợ hãi như vậy.
“Sói còn không ít đâu.”
Nàng nghĩ thầm có thể ăn được một khoảng thời gian, không biết thịt sói có ngon hay không.
Đời trước Khưu Tiểu Ngư chưa từng ăn thịt sói, trước mạt thế không có con đường có thể ăn, sau mạt thế thịt sói càng không thể ăn, cho nên thật sự không biết thịt sói có hương vị gì.
Ngay khi Khưu Tiểu Ngư chuẩn bị chiến đấu, từng đôi mắt màu xanh lục đột nhiên biến mất, mười mấy con sói đều chạy mất.
Khưu Tiểu Ngư cứng đờ, có ý gì đây, đang khinh thường nàng sao, vậy mà chạy mất?
Khưu Tiểu Ngư đâu phải loại người trơ mắt nhìn đồ ăn chạy mất, vì thế…
Đuổi theo.
“Tiểu Ngư tỷ…” Cả người Khưu Tiểu Thạch không được tốt lắm, đây là vội vàng muốn đi tìm chết mà, cuống quýt kêu to: “Tiểu Ngư tỷ, tỷ đừng đuổi theo.”
Hiện giờ trong lòng Khưu Tiểu Ngư đều là đồ ăn sắp bỏ chạy, đâu còn nghe lời Khưu Tiểu Thạch nói, nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một bên cánh rừng khác, Tiêu Mộc Trạch đang đứng bên cạnh vách núi, trên người có nhiều vết thương chảy máu, không nghĩ tới sẽ bị thuộc hạ mà mình tin tưởng nhất bán đứng.
Hắn càng không nghĩ tới lần này Tác-ta nỡ bỏ cả vốn lẫn gốc, chẳng những dẫn Lang Vương của bọn họ tới, ngay cả dũng sĩ đệ nhất của bọn họ cũng tới, mục đích là vì giết hắn.
Lần này Tác-ta xâm phạm biên giới ngoại trừ yêu cầu lương thực y phục mùa đông ra, mục đích quan trọng nhất là giết hắn.
Mà tin tức Tiêu Mộc Trạch tới Nam Lăng chỉ có mấy thuộc hạ của hắn biết, xem ra lần này cô phụ giao phó của sư phụ, Tiêu Mộc Trạch cười thảm!
Trước khi chết không biết vì sao Tiêu Mộc Trạch đột nhiên nhớ tới nha đầu đen thui cứu hắn lúc trước, hắn không có cơ hội báo ân, đương nhiên còn báo thù.
Hắn đường đường là chiến thần của Vân Quốc, vậy mà bị một nha đầu đen thui đánh không có lực đánh trả, còn bị vả mặt.
“Tiêu vương gia, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi, ngã từ vách núi này xuống sẽ tan xương nát thịt đấy.” Mấy nam nhân mặc đồ da thú, vẻ mặt ngông cuồng dùng tiếng Hán nói không chuẩn lắm nói.
“Cho dù ta tan xương nát thịt cũng không chết trong tay các ngươi.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch kiên nghị, cho dù là trong tình huống chật vật vẫn là khí chất cao quý không chút tổn hại.
“Ngươi đâu cần phải như thế, công chúa của bọn ta coi trọng ngươi là phúc của ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Nếu không phải công chúa muốn bắt sống ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ sao?” Nam nhân thô kệch kia tức giận nói.
“Có bản lĩnh thì giết ta đi.” Tiêu Mộc Trạch cười tùy ý, dù sao hắn đã phải chết, trước khi chết có thể giết thêm một Tác-ta thì giết thêm một tên đi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro