Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Lợi Dụng

Già Nhất

2024-08-08 04:27:12

Khưu Tiểu Ngư nhìn Khưu Mai Hoa với vẻ mặt trêu tức: “Thừa nhận sự ưu tú của ta rất khó sao?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn ở đây làm loạn, rốt cuộc các ngươi có muốn đi không? Không đi thì ở lại.” Thôn trưởng vốn đã đủ phiền lòng rồi.

Kết quả mấy người Khưu Mai Hoa còn ở đây ồn ào cãi nhau, quả đúng là ăn no rửng mỡ, một đường đi này lẽ nào còn chưa đủ mệt hay sao? Vẫn còn sức mà ở đây cãi nhau.

“Thôn trưởng… thôn trưởng… Khưu Tiểu Ngư không phải người…”

Thay vì nói sợ bản lĩnh chữa bệnh của Khưu Tiểu Ngư còn không bằng nói Khưu Mai Hoa sợ Khưu Tiểu Ngư vẫn có thể đè trên đầu nàng ta sau khi cha mẹ chết, đây là chuyện mà nàng ta không thể chấp nhận được.

“Nói vớ vẩn cái gì?” Thôn trưởng nghiêm mặt.

“Thôn trưởng bá bá, nương ta hết bệnh rồi, Tiểu Ngư tỷ tỷ đã chữa khỏi cho nương ta.” Trương Thanh Sơn nhảy ra nói với vẻ hào hứng.

Trương Tiểu Linh sững sờ, nàng ta không ngờ vậy mà bệnh của mình lại được Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi, nhưng sao có khả năng chứ?

Nếu Khưu Tiểu Ngư có bản lĩnh này tại sao trước đó lại không chữa khỏi cho cha mẹ nàng?

“Cái gì?” Thôn trưởng trừng mắt, nhìn về phía Trương Tiểu Linh đã đứng dậy, trên gương mặt vàng vọt cũng đã có thể nhìn thấy một tia hồng hào.

Trong lòng hắn ta kinh hãi, lẽ nào Khưu Tiểu Ngư thật sự đã chữa khỏi cho Trương Tiểu Linh?

Nghi ngờ như vậy cũng xuất hiện trong lòng thôn trưởng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó hắn ta lại nghĩ đến lời mà Khưu Tiểu Ngư vừa mới nói, lẽ nào thật sự là Khưu lão nhị và vợ hắn ta ở trên trời phụ hộ, để Khưu Tiểu Ngư có y thuật cao siêu như thế?

Người cổ đại rất mê tín dị đoan, thôn trưởng đã có hơi tin tưởng lời mà Khưu Tiểu Ngư đã nói trước đó.

“Ngươi… ngươi thật sự đã chữa khỏi cho Trương thị…” Thôn trưởng nói với vẻ kinh ngạc.

Ltn nhún vai, đây không phải chuyện đã quá rõ ràng rồi hay sao? Nàng không muốn giải thích nhiều lần như thế.

“Thôn trưởng, Khưu Tiểu Ngư không phải người, nhất định là yêu nữ, bằng không làm sao lại không cần dùng thuốc đã chữa khỏi bệnh sốt rét được.” Khưu Mai Hoa vội vàng hô.

Lúc này, các thôn dân khác cũng vây tới, nháo nhào châu đầu ghé tai, nhìn thấy Trương Tiểu Linh cũng rất ngạc nhiên.

“Ngươi câm miệng cho ta.” Ánh mắt thôn trưởng lóe lên, cho dù Khưu Tiểu Ngư có phải yêu nữ hay không thì nàng quả thật cũng đã cứu sống Trương Tiểu Linh.

Dọc theo đường đi có không ít thôn dân chết vì bệnh, thôn trưởng là người đau lòng nhất, vì dù sao sau khi chạy nạn, chỗ dựa vững chắc vẫn là nhân khẩu.



Nếu dọc theo đường đi có Khưu Tiểu Ngư có bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho người ta dễ như trở bàn tay, chỉ cần không phải đói chết là có thể đảm bảo một số người.

“Thôn trưởng…” Khưu Mai Hoa có chút không cam lòng.

“Tiểu Ngư à, ngươi chữa khỏi cho Trương Thị kiểu gì thế?” Thôn trưởng không để ý tới Khưu Mai Hoa, hỏi thẳng Khưu Tiểu Ngư.

“Cứ trực tiếp chữa trị khỏi.” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói, không có khả năng giải thích với bọn họ dị năng của nàng đúng không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được rồi, thật sự quá tốt, sau này các hương thân sinh bệnh không còn cần lo lắng không chữa được.” Thôn trưởng cười lớn nói.

Khưu Tiểu Ngư cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tươi cười trào phúng, đây là muốn nàng phục vụ người trong thôn miễn phí mà.

Nhưng mà không sao, hiện giờ mỗi nhà mỗi hộ đều nghèo đến mức không thể lấy ra được thứ gì, dù sao nàng cũng phải làm nhiệm vụ của hệ thống, cứ như vậy trước đã.

“Thôn trưởng nói rất đúng, dọc đường đi chỉ cần sinh bệnh đều có thể tới tìm ta.” Khưu Tiểu Ngư nhấn mạnh dọc đường đi, đợi tới nơi rồi Khưu Tiểu Ngư sẽ không làm mấy chuyện tốn công vô ích như thế, trừ phi có báo đáp.

Đương nhiên là trưởng thôn cũng nghe ra được, đôi mắt hơi lóe sáng, cảm thấy Khưu Tiểu Ngư không đơn giản.

Sao trước đây hắn ta không nhận thấy được, hay là nói vì Khưu lão nhị chết đi phù hộ?

Trong mắt Khưu Mai Hoa hiện lên không cam lòng, ở sau lưng trừng Khưu Tiểu Ngư một cách tàn nhẫn.

Đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư cũng cảm nhận được ánh mắt không tốt, nhưng mà nàng sẽ sợ sao?

Cùng lắm thì xén một đợt lông cừu, xén sợ cũng không dám trả thù.

Khưu Tiểu Ngư không phải không muốn giết người diệt trừ hậu hoạn, nhưng mà nàng có loại dự cảm đây tuyệt đối là điểm mấu chốt của hệ thống, một khi nàng làm e rằng phải trả giá rất lớn.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước hắc y nhân kia xén nàng mấy lần, cuối cùng vẫn chữa trị khỏi cho người ta.

(Theo thuật ngữ trong tài chính thì xén lông cừu (Fleecing of the flock) được sử dụng như một cách mô tả việc đa số nhà đầu tư hoặc tổ chức bị "cưỡng đoạt" tiền một cách tinh vi từ số ít "cá mập" có khả năng chi phối thị trường.)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Số ký tự: 0