[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Củ Cải Trắng Hầ...
2024-09-06 00:34:28
Thấy hắn chần chừ không động đũa, Lý Diệu Diệu biết có những người không thích ăn nội tạng, đối với ruột già càng là muốn tránh thật xa, vì để lúc ăn không béo ngậy vì chứa nhiều mỡ, nàng đặc biệt cắt hết gần như hoàn toàn tầng dầu mỡ bên trên bề mặt ruột già rồi.
Bỏ đũa xuống, tha thiết mong chờ nhìn hắn, giọng điệu mang theo vài phần khẩn cầu.
"Ngươi thử một miếng đi, không có mùi vị nào khác thường đầu, nếu như thật sự không thích ta đi nấu mì cho ngươi."
Mắt quả hạnh trong veo như con thỏ, hai con mắt tràn ngập nét chân thành.
Đối mặt với sự khẩn cầu dịu dàng này của nàng, Tiêu Hàm nhớ tới đêm đó giọng nói trong veo dịu dàng của nàng ở bên tai.
Nhìn nàng khoảng một lúc, mới cầm đũa lên gắp một miếng ruột già.
Thấy hắn chậm rãi nhai, Lý Diệu Diệu vừa sốt sắng lại chờ mong, nàng là thật sự hi vọng Tiêu Hàm có thể nếm thử món ngon này.
Ruột già ăn vào trong miệng cũng không có mùi vị nào kỳ lạ như trong tưởng tượng.
Mềm nát lại không dầu mỡ.
Đợi sau khi hắn nuốt xuống, Lý Diệu Diệu cắn môi một cái, căng thẳng hỏi: "Thế nào?"
Ánh mắt hắn hờ hững nhìn nữ nhân phía đối diện đang tràn đầy mong chờ, ngón trỏ chỉ lên mặt bàn một cái, hững hờ trả lời.
"Cũng được."
Nghe thấy từ cũng được, Lý Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Cũng được chính là có thể ăn, nàng không muốn đi nấu mì đâu.
Yên tâm rồi lúc này nàng mới cầm đũa lên, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Ngươi ăn trước đi, nếu không đủ trong nồi vẫn còn."
Tiêu Hàm nhàn nhạt đáp một tiếng.
Ngươi biết làm thợ mộc kiếm sống, không chỉ biết nấu những món người thường đều không ăn này, còn biết công phu quyền cước.
Trước đây Lâm Đại Lang bảo gì nghe nấy, bây giờ lại hận không thể khiến hắn chết.
Thường thì nữ tử bị vứt bỏ chỉ biết đi tìm cái chết, nàng lại thay đổi tính tình, mấy ngày ngắn ngủi tính tình của một người lại biến hóa lớn đến thế này?
Hắn không chút biến sắc liếc mắt nhìn Lý Diệu Diệu một cái, thấy nàng ăn đến ngon lành.
Ngón tay gõ lên mặt bàn hơi khựng lại.
Nàng thật sự là... Lý Diệu Diệu?
Để nàng sống thêm mấy ngày quan sát xem xem.
Lý Diệu Diệu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, một bát không đủ ăn nàng lại đi múc thêm một bát.
Sau khi ăn no chuẩn bị đi rửa chén, làm bất ngờ chính là Tiêu Hàm vậy mà lại ăn hết một bát canh củ cải ruột già rồi.
"Ngươi ăn thêm không?"
"No rồi."
Rửa chén xong, vớt canh ruột già lên, thay nước chát trong nồi rồi bỏ ruột già vào trong đó ngâm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bỏ đũa xuống, tha thiết mong chờ nhìn hắn, giọng điệu mang theo vài phần khẩn cầu.
"Ngươi thử một miếng đi, không có mùi vị nào khác thường đầu, nếu như thật sự không thích ta đi nấu mì cho ngươi."
Mắt quả hạnh trong veo như con thỏ, hai con mắt tràn ngập nét chân thành.
Đối mặt với sự khẩn cầu dịu dàng này của nàng, Tiêu Hàm nhớ tới đêm đó giọng nói trong veo dịu dàng của nàng ở bên tai.
Nhìn nàng khoảng một lúc, mới cầm đũa lên gắp một miếng ruột già.
Thấy hắn chậm rãi nhai, Lý Diệu Diệu vừa sốt sắng lại chờ mong, nàng là thật sự hi vọng Tiêu Hàm có thể nếm thử món ngon này.
Ruột già ăn vào trong miệng cũng không có mùi vị nào kỳ lạ như trong tưởng tượng.
Mềm nát lại không dầu mỡ.
Đợi sau khi hắn nuốt xuống, Lý Diệu Diệu cắn môi một cái, căng thẳng hỏi: "Thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt hắn hờ hững nhìn nữ nhân phía đối diện đang tràn đầy mong chờ, ngón trỏ chỉ lên mặt bàn một cái, hững hờ trả lời.
"Cũng được."
Nghe thấy từ cũng được, Lý Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Cũng được chính là có thể ăn, nàng không muốn đi nấu mì đâu.
Yên tâm rồi lúc này nàng mới cầm đũa lên, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Ngươi ăn trước đi, nếu không đủ trong nồi vẫn còn."
Tiêu Hàm nhàn nhạt đáp một tiếng.
Ngươi biết làm thợ mộc kiếm sống, không chỉ biết nấu những món người thường đều không ăn này, còn biết công phu quyền cước.
Trước đây Lâm Đại Lang bảo gì nghe nấy, bây giờ lại hận không thể khiến hắn chết.
Thường thì nữ tử bị vứt bỏ chỉ biết đi tìm cái chết, nàng lại thay đổi tính tình, mấy ngày ngắn ngủi tính tình của một người lại biến hóa lớn đến thế này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không chút biến sắc liếc mắt nhìn Lý Diệu Diệu một cái, thấy nàng ăn đến ngon lành.
Ngón tay gõ lên mặt bàn hơi khựng lại.
Nàng thật sự là... Lý Diệu Diệu?
Để nàng sống thêm mấy ngày quan sát xem xem.
Lý Diệu Diệu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, một bát không đủ ăn nàng lại đi múc thêm một bát.
Sau khi ăn no chuẩn bị đi rửa chén, làm bất ngờ chính là Tiêu Hàm vậy mà lại ăn hết một bát canh củ cải ruột già rồi.
"Ngươi ăn thêm không?"
"No rồi."
Rửa chén xong, vớt canh ruột già lên, thay nước chát trong nồi rồi bỏ ruột già vào trong đó ngâm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro