[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Nam Nhân Vui Bu...
2024-09-06 00:34:28
Lý Diệu Diệu bỏ khăn tay vào trong thùng, nghe được ý tứ trêu đùa trong lời nói của hắn.
Nàng trừng mắt nhìn, khóe miệng hiện lên một nụ cười, không cười nữa giả vờ làm như cái gì cũng không hiểu, đưa tay đến trước mặt hắn.
Dịu dàng nói: “Khúc gỗ quá cứng, chăn sẽ bẩn, tay ta mềm mại, cho ngươi cắn đấy?”
Bầu không khí này, có chút giống như vui đùa trên sự đau đớn của người khác, cũng làm cho lực chú ý của Tiêu Hàm dời đi, xem nhẹ sự đau đớn ở trên đùi.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, thờ ơ nói một câu.
“Được.”
Nói xong hắn bắt lấy tay của Lý Diệu Diệu, chuẩn bị cắn.
“Ngươi mơ đẹp nhỉ.”
Lý Diệu Diệu dùng sức rút tay trở về, bây giờ chỉ có Tiêu Hàm yếu ớt, chứ đổi thành mấy ngày trước, nàng nhất định không dám đưa tay ra.
Cổ tay nàng ngâm nước nóng trong một thời gian dài, da thịt bỏng rát.
Tiêu Hàm liếc nhìn tay nàng, lập tức nói: “Gả cho phu quân nghe theo phu quân, chân phu quân đau, phu nhân không phải cũng nên đồng cảm sao?”
Từ lúc thành thân cho đến nay, lần đầu tiên Lý Diệu Diệu nghe hắn gọi là phu nhân, không nghĩ tới hắn lại có ý xấu dưới tình huống này.
Đột nhiên cả người nàng nổi da gà.
Nàng đưa tay ra sau lưng, xoa tay, nhìn đôi mắt đào hoa thâm thúy dịu dàng của nam nhân.
Cong môi cười nói: “Ta vì đổi khăn tay cho ngươi, tay ở trong thùng nước nóng ngâm vô số lần, người ta nói phu nhân hát phu quân đi theo, phu quân không cảm nhận được chút nào sao?”
“Phu nhân hát phu quân đi theo?”
Tiêu Hàm nheo mắt lại, gằn từng chữ ý nghĩa thâm sâu.
Lý Diệu Diệu bĩu môi, thản nhiên nói: “Phu quân đi đứng không tiện, nếu ta muốn dẫn phu quân ra ngoài xem, ngươi không thể theo ta, cho nên phu nhân hát phu quân đi theo thì có sao?”
Thật là khéo mồm khéo miệng.
Đột nhiên Tiêu Hàm cười: “Không sao, phu nhân vất vả rồi.”
Hắn cười lên rất đẹp, còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Lý Diệu Diệu đã gặp qua không ít người, người nam nhân trước mặt là người đẹp nhất, bất tri bất giác bị nụ cười của hắn mê hoặc.
Nàng cười xua tay, “Không vất vả không vất vả, là điều nên làm mà.”
Sau khi nàng nói xong, giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên.
“Phu nhân biết chân ta đi đứng không tiện, nếu sau này phu nhân có nhu cầu, xin hãy tự mình di chuyển.”
Lập tức, nụ cười trên mặt nàng bỗng nhiên cứng đờ.
Khóe mắt nàng nhịn không được mà giật giật, chớp chớp mắt, sau đó nhíu mày lại.
Vừa rồi hắn nói gì vậy?
Tự mình di chuyển?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng trừng mắt nhìn, khóe miệng hiện lên một nụ cười, không cười nữa giả vờ làm như cái gì cũng không hiểu, đưa tay đến trước mặt hắn.
Dịu dàng nói: “Khúc gỗ quá cứng, chăn sẽ bẩn, tay ta mềm mại, cho ngươi cắn đấy?”
Bầu không khí này, có chút giống như vui đùa trên sự đau đớn của người khác, cũng làm cho lực chú ý của Tiêu Hàm dời đi, xem nhẹ sự đau đớn ở trên đùi.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, thờ ơ nói một câu.
“Được.”
Nói xong hắn bắt lấy tay của Lý Diệu Diệu, chuẩn bị cắn.
“Ngươi mơ đẹp nhỉ.”
Lý Diệu Diệu dùng sức rút tay trở về, bây giờ chỉ có Tiêu Hàm yếu ớt, chứ đổi thành mấy ngày trước, nàng nhất định không dám đưa tay ra.
Cổ tay nàng ngâm nước nóng trong một thời gian dài, da thịt bỏng rát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Hàm liếc nhìn tay nàng, lập tức nói: “Gả cho phu quân nghe theo phu quân, chân phu quân đau, phu nhân không phải cũng nên đồng cảm sao?”
Từ lúc thành thân cho đến nay, lần đầu tiên Lý Diệu Diệu nghe hắn gọi là phu nhân, không nghĩ tới hắn lại có ý xấu dưới tình huống này.
Đột nhiên cả người nàng nổi da gà.
Nàng đưa tay ra sau lưng, xoa tay, nhìn đôi mắt đào hoa thâm thúy dịu dàng của nam nhân.
Cong môi cười nói: “Ta vì đổi khăn tay cho ngươi, tay ở trong thùng nước nóng ngâm vô số lần, người ta nói phu nhân hát phu quân đi theo, phu quân không cảm nhận được chút nào sao?”
“Phu nhân hát phu quân đi theo?”
Tiêu Hàm nheo mắt lại, gằn từng chữ ý nghĩa thâm sâu.
Lý Diệu Diệu bĩu môi, thản nhiên nói: “Phu quân đi đứng không tiện, nếu ta muốn dẫn phu quân ra ngoài xem, ngươi không thể theo ta, cho nên phu nhân hát phu quân đi theo thì có sao?”
Thật là khéo mồm khéo miệng.
Đột nhiên Tiêu Hàm cười: “Không sao, phu nhân vất vả rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cười lên rất đẹp, còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Lý Diệu Diệu đã gặp qua không ít người, người nam nhân trước mặt là người đẹp nhất, bất tri bất giác bị nụ cười của hắn mê hoặc.
Nàng cười xua tay, “Không vất vả không vất vả, là điều nên làm mà.”
Sau khi nàng nói xong, giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên.
“Phu nhân biết chân ta đi đứng không tiện, nếu sau này phu nhân có nhu cầu, xin hãy tự mình di chuyển.”
Lập tức, nụ cười trên mặt nàng bỗng nhiên cứng đờ.
Khóe mắt nàng nhịn không được mà giật giật, chớp chớp mắt, sau đó nhíu mày lại.
Vừa rồi hắn nói gì vậy?
Tự mình di chuyển?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro