Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Cữu Cữu Ruột Củ...
Lí Ngư Hoàn
2024-11-02 13:48:28
Cố Vũ đột nhiên tới gõ cửa: “Đại ca, nhị ca, các huynh mau ra đây, ta nhìn thấy mẹ kế của Linh Chi tỷ dẫn theo một người nam nhân tới nhà chúng ta!”
Khi Cố Tranh và Cố Minh ra tới, Nhạc Linh Chi cũng đi ra từ trong nhà.
Mẹ kế Lưu thị của nàng tới?
Nhạc Linh Chi đoán rằng bà ta là vì xà hàm thạch mà đến.
Chuyện nàng dùng xà hàm thạch cứu Cố Minh, đã sớm truyền ra, Lưu thị tham lam không tới đoạt mới là lạ.
Nhưng nàng sẽ không cho bà ta.
Nếu bà ta la lối khóc lóc, đương nhiên nàng có biện pháp đối phó với bà ta.
Theo sau Lưu thị là một người nam nhân, Nhạc Linh Chi không quen biết.
Nam nhân kia ăn mặc chú trọng, vừa nhìn chính là kẻ có tiền, trong tay ông ta còn xách theo bao lớn bao nhỏ.
Nam nhân này là ai a?
Lưu thị vào nhà, ý cười đầy mặt: “Linh Chi, mau tới đây, ông ấy là cữu cữu ruột của ngươi, cố ý từ kinh thành trở về thăm ngươi.”
Nhạc Linh Chi ngây ngẩn cả người.
Cữu cữu ruột đến từ kinh thành, cố ý tới thăm nàng?
Sao nàng lại cảm thấy việc này có chút đột ngột?
Nương thân của nguyên chủ tên Lâm Lan Trân, cũng là người huyện Thanh Bình, nhưng bà sinh ra ở kinh thành, bởi vì lúc ấy cha mẹ bà bán hàng rong nhỏ ở kinh thành kiếm tiền mà sống.
Nghe nói, khi Lâm Lan Trân còn nhỏ, bị bỏng mặt do vô tình làm vỡ cây đèn dầu, hủy dung nghiêm trọng, càng lớn khuôn mặt càng khó coi, cha mẹ bà liền đưa bà về ở nông thôn, được bà ngoại bà nuôi nấng lớn lên.
Trong lúc này, cha mẹ bà ngoại trừ đưa chút phí nuôi nấng, cái khác thì chẳng quan tâm.
Sau khi lớn lên, bởi vì khuôn mặt xấu, sắp hai mươi tuổi cũng không ai tới cầu hôn, sau lại có người giật dây bắc cầu, giới thiệu cho người cha bị gãy một chân của nguyên chủ.
Phụ nữ xấu phối với tàn tật, ăn nhịp với nhau.
Nhưng cho dù là kết hôn, hay là sinh con gái, thậm chí bệnh tình nguy kịch, cha mẹ huynh muội Lâm Lan Trân cũng chưa từng tới thăm bà.
Vài thập niên còn chẳng quan tâm, hiện tại lại cố ý tới thăm nàng?
“Linh Chi, con chính là Linh Chi? Lớn lên thật là đẹp mắt! Hài tử ngoan, ta là cữu cữu ruột của con!”
Nam nhân kia thấy Nhạc Linh Chi thì rất kích động, đem trong tay đồ vật tiện tay đặt xuống đất, đi qua liền muốn ôm Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi lui về phía sau hai bước.
Nói giỡn, một nam nhân xa lạ chưa thấy qua, tùy tùy tiện tiện là muốn ôm nàng?
Thấy bộ dáng mới lạ của Nhạc Linh Chi, Lưu thị nhịn không được mắng nàng: “Không có nhãn lực, cữu cữu ruột của mình, trốn tránh làm gì?”
Cố Tranh đã sớm đứng ở cạnh Nhạc Linh Chi.
“Hiện tại Linh Chi mất giọng, không thể nói chuyện, mong cữu cữu thứ lỗi.”
Nam nhân kia cũng không cảm thấy xấu hổ, đánh giá Cố Tranh từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới tự giới thiệu: “Ta tên Lâm Thiếu Nam, nương thân của Linh Chi là tỷ tỷ của ta, ta là cữu cữu ruột của Linh Chi, từ kinh thành về quê, thuận tiện tới thăm Linh Lhi, lại được nói là Linh Chi đã được ngươi đón về nhà trước rồi.”
Cố Tranh lễ phép mời bọn họ đến phòng khách dùng trà.
Lâm Thiếu Nam thấy Nhạc Linh Chi cự tuyệt ông ta ôm, liền sửa thành kéo tay nàng, nước mắt rơi xuống giống như những hạt châu bị đứt dây.
“Linh Chi a, cữu cữu không biết con sống vất vả như vậy! Nếu như sớm biết, cữu cữu đã sớm tới đón con đến kinh thành rồi!”
Nhạc Linh Chi không có hất tay ông ta ra, nhưng trong lòng trở nên cảnh giác, thì ra “Cữu cữu” này muốn mang nàng đến kinh thành?
Trong lòng Cố Tranh cũng lộp bộp một chút, tiểu tức phụ mới vừa đón về liền phải rời khỏi bọn họ?
Nhìn Lâm Thiếu Nam ăn mặc, lăn lộn ở kinh thành cũng rất được, nếu tiểu tức phụ chịu đi cùng ông ta, hắn không có lập trường gì mà giữ nàng lại, trừ khi là tiểu tức phụ không muốn đến kinh thành.
Người đi đến chỗ cao, sao mà tiểu tức phụ lại không muốn đến kinh thành đây?
Tưởng tượng như vậy, tâm tình hắn có chút hạ xuống.
Sắc mặt đệ đệ muội muội hắn cũng không tốt lắm, chân Cố Linh còn chưa chữa khỏi mà.
Nhưng mà cữu cữu người ta tới đón nàng đi hưởng ngày lành, sao bọn họ lại không biết xấu hổ mạnh mẽ giữ nàng lại?
Khi Cố Tranh và Cố Minh ra tới, Nhạc Linh Chi cũng đi ra từ trong nhà.
Mẹ kế Lưu thị của nàng tới?
Nhạc Linh Chi đoán rằng bà ta là vì xà hàm thạch mà đến.
Chuyện nàng dùng xà hàm thạch cứu Cố Minh, đã sớm truyền ra, Lưu thị tham lam không tới đoạt mới là lạ.
Nhưng nàng sẽ không cho bà ta.
Nếu bà ta la lối khóc lóc, đương nhiên nàng có biện pháp đối phó với bà ta.
Theo sau Lưu thị là một người nam nhân, Nhạc Linh Chi không quen biết.
Nam nhân kia ăn mặc chú trọng, vừa nhìn chính là kẻ có tiền, trong tay ông ta còn xách theo bao lớn bao nhỏ.
Nam nhân này là ai a?
Lưu thị vào nhà, ý cười đầy mặt: “Linh Chi, mau tới đây, ông ấy là cữu cữu ruột của ngươi, cố ý từ kinh thành trở về thăm ngươi.”
Nhạc Linh Chi ngây ngẩn cả người.
Cữu cữu ruột đến từ kinh thành, cố ý tới thăm nàng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao nàng lại cảm thấy việc này có chút đột ngột?
Nương thân của nguyên chủ tên Lâm Lan Trân, cũng là người huyện Thanh Bình, nhưng bà sinh ra ở kinh thành, bởi vì lúc ấy cha mẹ bà bán hàng rong nhỏ ở kinh thành kiếm tiền mà sống.
Nghe nói, khi Lâm Lan Trân còn nhỏ, bị bỏng mặt do vô tình làm vỡ cây đèn dầu, hủy dung nghiêm trọng, càng lớn khuôn mặt càng khó coi, cha mẹ bà liền đưa bà về ở nông thôn, được bà ngoại bà nuôi nấng lớn lên.
Trong lúc này, cha mẹ bà ngoại trừ đưa chút phí nuôi nấng, cái khác thì chẳng quan tâm.
Sau khi lớn lên, bởi vì khuôn mặt xấu, sắp hai mươi tuổi cũng không ai tới cầu hôn, sau lại có người giật dây bắc cầu, giới thiệu cho người cha bị gãy một chân của nguyên chủ.
Phụ nữ xấu phối với tàn tật, ăn nhịp với nhau.
Nhưng cho dù là kết hôn, hay là sinh con gái, thậm chí bệnh tình nguy kịch, cha mẹ huynh muội Lâm Lan Trân cũng chưa từng tới thăm bà.
Vài thập niên còn chẳng quan tâm, hiện tại lại cố ý tới thăm nàng?
“Linh Chi, con chính là Linh Chi? Lớn lên thật là đẹp mắt! Hài tử ngoan, ta là cữu cữu ruột của con!”
Nam nhân kia thấy Nhạc Linh Chi thì rất kích động, đem trong tay đồ vật tiện tay đặt xuống đất, đi qua liền muốn ôm Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi lui về phía sau hai bước.
Nói giỡn, một nam nhân xa lạ chưa thấy qua, tùy tùy tiện tiện là muốn ôm nàng?
Thấy bộ dáng mới lạ của Nhạc Linh Chi, Lưu thị nhịn không được mắng nàng: “Không có nhãn lực, cữu cữu ruột của mình, trốn tránh làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tranh đã sớm đứng ở cạnh Nhạc Linh Chi.
“Hiện tại Linh Chi mất giọng, không thể nói chuyện, mong cữu cữu thứ lỗi.”
Nam nhân kia cũng không cảm thấy xấu hổ, đánh giá Cố Tranh từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới tự giới thiệu: “Ta tên Lâm Thiếu Nam, nương thân của Linh Chi là tỷ tỷ của ta, ta là cữu cữu ruột của Linh Chi, từ kinh thành về quê, thuận tiện tới thăm Linh Lhi, lại được nói là Linh Chi đã được ngươi đón về nhà trước rồi.”
Cố Tranh lễ phép mời bọn họ đến phòng khách dùng trà.
Lâm Thiếu Nam thấy Nhạc Linh Chi cự tuyệt ông ta ôm, liền sửa thành kéo tay nàng, nước mắt rơi xuống giống như những hạt châu bị đứt dây.
“Linh Chi a, cữu cữu không biết con sống vất vả như vậy! Nếu như sớm biết, cữu cữu đã sớm tới đón con đến kinh thành rồi!”
Nhạc Linh Chi không có hất tay ông ta ra, nhưng trong lòng trở nên cảnh giác, thì ra “Cữu cữu” này muốn mang nàng đến kinh thành?
Trong lòng Cố Tranh cũng lộp bộp một chút, tiểu tức phụ mới vừa đón về liền phải rời khỏi bọn họ?
Nhìn Lâm Thiếu Nam ăn mặc, lăn lộn ở kinh thành cũng rất được, nếu tiểu tức phụ chịu đi cùng ông ta, hắn không có lập trường gì mà giữ nàng lại, trừ khi là tiểu tức phụ không muốn đến kinh thành.
Người đi đến chỗ cao, sao mà tiểu tức phụ lại không muốn đến kinh thành đây?
Tưởng tượng như vậy, tâm tình hắn có chút hạ xuống.
Sắc mặt đệ đệ muội muội hắn cũng không tốt lắm, chân Cố Linh còn chưa chữa khỏi mà.
Nhưng mà cữu cữu người ta tới đón nàng đi hưởng ngày lành, sao bọn họ lại không biết xấu hổ mạnh mẽ giữ nàng lại?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro