Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Mùi Hương Trên...
Lí Ngư Hoàn
2024-11-02 13:48:28
Cố Tranh không ngờ, Nhạc Linh Chi có thể cứu Nhị đệ hắn, một lúc phá được hai tử cục.
Nếu lúc ấy hắn không đồng ý cho nàng vào cửa, nàng cũng sẽ không đuổi theo hắn, cũng không cứu được Nhị đệ, đúng là nhân quả tuần hoàn.
Thì ra, hắn muốn nghịch thiên cải mệnh, tiểu thê tử mới là điểm mấu chốt, trói buộc cùng vận mệnh hắn.
Về sau, hắn nhất định sẽ toàn lực bảo vệ nàng.
Cố Minh thấy đại ca luôn lạnh lùng thờ ơ của mình tức giận thì lập tức ngậm miệng.
Thật là, cậu cũng quá nóng vội rồi, tiểu cô nương trị được độc xà là nhờ Xà hàm thạch, còn chân của Tam đệ có lẽ phải thần y mới cứu được.
Nhạc Lich Chi lại quay sang nhìn Cố Tranh khoa chân múa tay một lúc.
Tuy Cố Tranh cảm thấy không quá tin tưởng nhưng vẫn phiên dịch cho Cố Minh: "Đại tẩu đệ nói, chờ nàng xem qua mới biết có trị được hay không."
"Vâng." Cố Minh đã bình tĩnh lại, không xúc động như lúc nãy nữa.
Đột nhiên, Nhạc Linh Chi phát hiện trên quần áo Cố Minh có dính một ít bột phấn màu trắng, nàng lấy tay gẩy một chút đưa lên mũi, ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt.
Nàng lại nhìn thoáng qua xác rắn hổ mang bên cạnh, trong lòng cảnh giác, chẳng lẽ mùi hương trên người Cố Minh cùng con rắn này có liên quan?
Trên người Cố Minh vẫn còn nồng nặc mùi hùng hoàng, theo lý thuyết, rắn rất sợ hùng hoàng, ngửi được từ xa đã muốn tránh đi, không ngờ lại còn bị rắn cắn.
Nàng hơi do dự, cuối cùng quyết định không đưa cho Cố Tranh xem, chuyện này vẫn chưa chắc chắn, không thể nói bừa.
Cố Tranh nãy giờ vẫn luôn để ý nàng cũng phát hiện ra, lặng lẽ lấy tay gạt ít bột phấn ngửi, cũng thấy một mùi hương đặc thù.
Hắn nhìn con rắn hổ mang đã chết dưới đất, quay sang hỏi Cố Minh: "Trước khi đệ bị rắn cắn, có gặp được người nào hay là chuyện gì kì quái không?"
Cố Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng không có chuyện gì kì quái, đệ chỉ gặp một người đàn ông bị rơi xuống hố, đệ kéo hắn lên, hắn còn nói đa tạ đệ nữa."
Nghe Cố Tranh hỏi Cố Minh, Nhạc Linh Chi đoán hắn chắc cũng nhìn ra vấn đề.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nghĩ tới một loại khả năng, có thể lúc Cố Minh kéo người đàn ông kia lên, hắn ta đã nhân cơ hội bôi bột phấn lên quần áo Cố Minh, để dụ rắn ra cắn người.
Cố Minh không biết hai người họ đang hoài nghi chuyện gì, nghĩ đến việc cậu bị rắn độc cắn lại càng khó hiểu: "Nói ra thì đệ cũng thật xui xẻo, trên người rõ ràng có rắc hùng hoàng, còn mang cả một túi bên người, chả hiểu sao con rắn nó vẫn bò lại đây, đầu tiên là phun độc khí, đệ đã cố tránh đi rồi nó vẫn dây dưa không dứt, sau khi đệ bị cắn một nhát mới đánh chết được nó."
Đúng vậy, rắn bình thường sẽ không chủ động cắn người, nếu không phải trên quần áo có mùi hương hấp dẫn thì thật không thể tìm được cách giải thích nào khác.
Nhạc Linh Chi nhìn Cố Tranh nắm chặt bàn tay, ngoài mặt giả bộ bình tĩnh nói: "Người đàn ông kia nói khẩu âm gì?''
Cố Minh lắc đầu: "Không phải khẩu âm của chúng ta, nghe như người bên ngoài."
"Đại ca, không phải huynh cảm thấy hắn có vấn đề chứ?"
Đúng lúc này, ba người đi lấy nước đã mang nước suối cùng lá khoai rừng về.
Cố Tranh lắc đầu nói: "Không có."
Vừa xuyên qua đã biết có người muốn nàng chết, cũng có người muốn Nhị đệ Cố Tranh chết.
Hai chuyện này xảy ra cùng nhau, cũng không biết có phải cùng một người làm không.
Vừa rồi nàng rà soát lại cẩn thận kí ức của nguyên chủ, phát hiện người đẩy nàng xuống nước lực tay rất lớn, bàn tay cũng khá to, không giống như Nhạc Tiểu Thúy, muốn không tiếng động đi đến sau lưng nguyên chủ, nàng ta còn chưa đủ khả năng.
Nhay cả Lưu thị cũng không thể. Nàng không biết là ai hại nàng, vì sao phải làm vậy.
Cũng không biết Cố Minh đã đắc tội ai. Chẳng qua, nhìn biểu tình tiểu tử Cố Tranh này có lẽ đã biết gì đó.
Nếu lúc ấy hắn không đồng ý cho nàng vào cửa, nàng cũng sẽ không đuổi theo hắn, cũng không cứu được Nhị đệ, đúng là nhân quả tuần hoàn.
Thì ra, hắn muốn nghịch thiên cải mệnh, tiểu thê tử mới là điểm mấu chốt, trói buộc cùng vận mệnh hắn.
Về sau, hắn nhất định sẽ toàn lực bảo vệ nàng.
Cố Minh thấy đại ca luôn lạnh lùng thờ ơ của mình tức giận thì lập tức ngậm miệng.
Thật là, cậu cũng quá nóng vội rồi, tiểu cô nương trị được độc xà là nhờ Xà hàm thạch, còn chân của Tam đệ có lẽ phải thần y mới cứu được.
Nhạc Lich Chi lại quay sang nhìn Cố Tranh khoa chân múa tay một lúc.
Tuy Cố Tranh cảm thấy không quá tin tưởng nhưng vẫn phiên dịch cho Cố Minh: "Đại tẩu đệ nói, chờ nàng xem qua mới biết có trị được hay không."
"Vâng." Cố Minh đã bình tĩnh lại, không xúc động như lúc nãy nữa.
Đột nhiên, Nhạc Linh Chi phát hiện trên quần áo Cố Minh có dính một ít bột phấn màu trắng, nàng lấy tay gẩy một chút đưa lên mũi, ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng lại nhìn thoáng qua xác rắn hổ mang bên cạnh, trong lòng cảnh giác, chẳng lẽ mùi hương trên người Cố Minh cùng con rắn này có liên quan?
Trên người Cố Minh vẫn còn nồng nặc mùi hùng hoàng, theo lý thuyết, rắn rất sợ hùng hoàng, ngửi được từ xa đã muốn tránh đi, không ngờ lại còn bị rắn cắn.
Nàng hơi do dự, cuối cùng quyết định không đưa cho Cố Tranh xem, chuyện này vẫn chưa chắc chắn, không thể nói bừa.
Cố Tranh nãy giờ vẫn luôn để ý nàng cũng phát hiện ra, lặng lẽ lấy tay gạt ít bột phấn ngửi, cũng thấy một mùi hương đặc thù.
Hắn nhìn con rắn hổ mang đã chết dưới đất, quay sang hỏi Cố Minh: "Trước khi đệ bị rắn cắn, có gặp được người nào hay là chuyện gì kì quái không?"
Cố Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng không có chuyện gì kì quái, đệ chỉ gặp một người đàn ông bị rơi xuống hố, đệ kéo hắn lên, hắn còn nói đa tạ đệ nữa."
Nghe Cố Tranh hỏi Cố Minh, Nhạc Linh Chi đoán hắn chắc cũng nhìn ra vấn đề.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nghĩ tới một loại khả năng, có thể lúc Cố Minh kéo người đàn ông kia lên, hắn ta đã nhân cơ hội bôi bột phấn lên quần áo Cố Minh, để dụ rắn ra cắn người.
Cố Minh không biết hai người họ đang hoài nghi chuyện gì, nghĩ đến việc cậu bị rắn độc cắn lại càng khó hiểu: "Nói ra thì đệ cũng thật xui xẻo, trên người rõ ràng có rắc hùng hoàng, còn mang cả một túi bên người, chả hiểu sao con rắn nó vẫn bò lại đây, đầu tiên là phun độc khí, đệ đã cố tránh đi rồi nó vẫn dây dưa không dứt, sau khi đệ bị cắn một nhát mới đánh chết được nó."
Đúng vậy, rắn bình thường sẽ không chủ động cắn người, nếu không phải trên quần áo có mùi hương hấp dẫn thì thật không thể tìm được cách giải thích nào khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Linh Chi nhìn Cố Tranh nắm chặt bàn tay, ngoài mặt giả bộ bình tĩnh nói: "Người đàn ông kia nói khẩu âm gì?''
Cố Minh lắc đầu: "Không phải khẩu âm của chúng ta, nghe như người bên ngoài."
"Đại ca, không phải huynh cảm thấy hắn có vấn đề chứ?"
Đúng lúc này, ba người đi lấy nước đã mang nước suối cùng lá khoai rừng về.
Cố Tranh lắc đầu nói: "Không có."
Vừa xuyên qua đã biết có người muốn nàng chết, cũng có người muốn Nhị đệ Cố Tranh chết.
Hai chuyện này xảy ra cùng nhau, cũng không biết có phải cùng một người làm không.
Vừa rồi nàng rà soát lại cẩn thận kí ức của nguyên chủ, phát hiện người đẩy nàng xuống nước lực tay rất lớn, bàn tay cũng khá to, không giống như Nhạc Tiểu Thúy, muốn không tiếng động đi đến sau lưng nguyên chủ, nàng ta còn chưa đủ khả năng.
Nhay cả Lưu thị cũng không thể. Nàng không biết là ai hại nàng, vì sao phải làm vậy.
Cũng không biết Cố Minh đã đắc tội ai. Chẳng qua, nhìn biểu tình tiểu tử Cố Tranh này có lẽ đã biết gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro