Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 15
Mộng Tưởng Nhất Mễ Thất
2024-08-03 12:07:13
Thấy mọi người tụ tập, sắc mặt tộc trưởng có chút không tốt.
"Đang làm gì vậy? Không làm việc trong nhà, chạy ra ngoài làm loạn cái gì?"
Lúc đầu thôn Tần Gia của bọn họ là tổ tiên nhà họ Tần dẫn theo con cháu và tộc nhân chạy nạn đến đây sinh sống, sinh con đẻ cái, trải qua bao thế hệ nỗ lực mới khai khẩn được mảnh đất không tính là màu mỡ này và trở thành thôn nhỏ trên núi tương đối trù phú như bây giờ.
Vì vậy người ta thường nói là người cùng họ năm trăm năm trước là người một nhà. Ở thôn Tần Gia cũng là như vậy, bọn họ đúng là cùng một tổ tiên.
Sau này thôn của họ dần dần có một số người ngoại tộc chuyển đến, người trong thôn mới không chỉ có họ Tần.
Nhưng ở thôn Tần Gia, tộc trưởng chính là thôn trưởng sẽ không bao giờ thay đổi. Họ Tần vẫn là họ lớn nhất trong thôn, cũng có quyền lên tiếng nhiều hơn.
Mà tộc trưởng đời này của thôn Tần Gia cũng coi như có tầm nhìn xa trông rộng.
Mùa đông nông nhàn, ông sẽ tập hợp lực lượng lao động trong thôn lại. Phụ nữ thì cùng nhau làm thêu thùa trong thôn, đàn ông thì cùng nhau ra ngoài làm thợ mộc. Làm xong thì cùng nhau đi bán, cũng có thể ngăn cản người trong thôn tự đi ra ngoài, bị người ta lừa gạt.
Vì vậy thấy những người này tụ tập lại không làm việc, trong lòng thôn trưởng mới không vui.
Thấy tộc trưởng đến, những cô nương, tẩu tử trẻ tuổi hơn đều không dám nói gì. Ngược lại trước mặt tộc trưởng, bà Vương cũng không sợ hãi vì bà ấy được gả cho người đàn ông có bối phận lớn. Vì vậy, bà ấy kể lại luôn chuyện vừa rồi rất trôi chảy.
Nghe xong lời bà Vương, tộc trưởng quay đầu nhìn Ôn Hạ với với giọng điệu có chút nghiêm khắc.
"Có phải là chuyện như vậy không?"
Nghe tộc trưởng nói, hốc mắt Ôn Hạ lập tức đỏ lên.
Nếu nguyên chủ ở đây mà bị tộc trưởng nhìn chằm chằm như vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ không nói nên lời. Nhưng với tư cách là người từng tặng hoa cho lãnh đạo tỉnh đến trường diễn thuyết thị sát khi còn học đại học, Ôn Hạ lại không coi chút uy thế này của tộc trưởng vào đâu.
Nàng sợ! Nàng giả vờ!
Thấy Ôn Hạ không nói gì, bà Vương cũng sốt ruột. Bà ấy khẽ kéo tay áo Ôn Hạ, nói với nàng:
"Hạ Nương, có chuyện gì thì ngươi cứ nói với tộc trưởng. Ngươi yên tâm, tộc trưởng sẽ làm chủ cho ngươi."
Nghe bà ấy nói, trong lòng Ôn Hạ có chút khó chịu.
Làm chủ cho nhà nàng sao? Nếu tộc trưởng thật sự có thể làm chủ cho nhà nàng thì sao lúc trước Tần Nhị Trụ không thể phân nhà được? Hai lão già nhà họ Tần sao dám đối xử hà khắc với nhà nàng như vậy?
"Đang làm gì vậy? Không làm việc trong nhà, chạy ra ngoài làm loạn cái gì?"
Lúc đầu thôn Tần Gia của bọn họ là tổ tiên nhà họ Tần dẫn theo con cháu và tộc nhân chạy nạn đến đây sinh sống, sinh con đẻ cái, trải qua bao thế hệ nỗ lực mới khai khẩn được mảnh đất không tính là màu mỡ này và trở thành thôn nhỏ trên núi tương đối trù phú như bây giờ.
Vì vậy người ta thường nói là người cùng họ năm trăm năm trước là người một nhà. Ở thôn Tần Gia cũng là như vậy, bọn họ đúng là cùng một tổ tiên.
Sau này thôn của họ dần dần có một số người ngoại tộc chuyển đến, người trong thôn mới không chỉ có họ Tần.
Nhưng ở thôn Tần Gia, tộc trưởng chính là thôn trưởng sẽ không bao giờ thay đổi. Họ Tần vẫn là họ lớn nhất trong thôn, cũng có quyền lên tiếng nhiều hơn.
Mà tộc trưởng đời này của thôn Tần Gia cũng coi như có tầm nhìn xa trông rộng.
Mùa đông nông nhàn, ông sẽ tập hợp lực lượng lao động trong thôn lại. Phụ nữ thì cùng nhau làm thêu thùa trong thôn, đàn ông thì cùng nhau ra ngoài làm thợ mộc. Làm xong thì cùng nhau đi bán, cũng có thể ngăn cản người trong thôn tự đi ra ngoài, bị người ta lừa gạt.
Vì vậy thấy những người này tụ tập lại không làm việc, trong lòng thôn trưởng mới không vui.
Thấy tộc trưởng đến, những cô nương, tẩu tử trẻ tuổi hơn đều không dám nói gì. Ngược lại trước mặt tộc trưởng, bà Vương cũng không sợ hãi vì bà ấy được gả cho người đàn ông có bối phận lớn. Vì vậy, bà ấy kể lại luôn chuyện vừa rồi rất trôi chảy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe xong lời bà Vương, tộc trưởng quay đầu nhìn Ôn Hạ với với giọng điệu có chút nghiêm khắc.
"Có phải là chuyện như vậy không?"
Nghe tộc trưởng nói, hốc mắt Ôn Hạ lập tức đỏ lên.
Nếu nguyên chủ ở đây mà bị tộc trưởng nhìn chằm chằm như vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ không nói nên lời. Nhưng với tư cách là người từng tặng hoa cho lãnh đạo tỉnh đến trường diễn thuyết thị sát khi còn học đại học, Ôn Hạ lại không coi chút uy thế này của tộc trưởng vào đâu.
Nàng sợ! Nàng giả vờ!
Thấy Ôn Hạ không nói gì, bà Vương cũng sốt ruột. Bà ấy khẽ kéo tay áo Ôn Hạ, nói với nàng:
"Hạ Nương, có chuyện gì thì ngươi cứ nói với tộc trưởng. Ngươi yên tâm, tộc trưởng sẽ làm chủ cho ngươi."
Nghe bà ấy nói, trong lòng Ôn Hạ có chút khó chịu.
Làm chủ cho nhà nàng sao? Nếu tộc trưởng thật sự có thể làm chủ cho nhà nàng thì sao lúc trước Tần Nhị Trụ không thể phân nhà được? Hai lão già nhà họ Tần sao dám đối xử hà khắc với nhà nàng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro