Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 20
Mộng Tưởng Nhất Mễ Thất
2024-08-03 12:07:13
"Ta nói này, có người đúng là mặt dày, lúc làm việc thì không thấy đâu, lúc ăn cơm thì chạy nhanh hơn ai hết."
Thấy ba mẹ con họ đến, Đinh Tam Nương nói một cách âm dương quái khí.
"Tam thẩm nói đúng, những người không làm việc mà ở nhà ăn bám đúng là không biết xấu hổ. May mà lúc trước khi cha ta chưa xảy ra chuyện, năm nào cũng làm nhiều việc nhất. Đại ca ta trước kia lên núi săn bắn cũng mang về cho nhà không ít thu nhập. Nếu không, cả nhà chúng ta thật sự không có mặt mũi mà ăn cơm ở đây."
Ôn Hạ vừa nói vừa gắp thức ăn, lời nói có vẻ hơi vô tâm. Nhưng chính thái độ này mới khiến mặt Đinh Tam Nương lúc xanh lúc trắng, không biết phản bác thế nào mà chỉ có thể im lặng.
Ôn Hạ và Tần Cẩn Ngôn ăn rất nhanh, khi những người khác trong nhà họ Tần chỉ ăn được một nửa, bát cơm của hai người họ đã hết sạch. Chưa kịp để những người khác có hành động gì, mỗi người đã đi múc thêm một bát.
Ôn Hạ quay lại, còn cười ngại ngùng với Chu Đại Hoa.
"Bà nội, ngày mai ta phải ra ngoài kiếm tiền thuốc cho cha. Mọi người có vẻ không đói lắm nên ta ăn nhiều hơn một chút, bà không để bụng chứ?"
Nghe Ôn Hạ nói, Chu Đại Hoa há miệng định mắng. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Tần Hữu Điền đã đưa tay kéo bà lão lại, Chu Đại Hoa lại nhịn, cứng nhắc nói với nàng:
"Ăn đi, ta thấy ngươi là quỷ đói đầu thai, ăn không chết ngươi được."
Ôn Hạ không để bụng lời bà lão nói, ăn xong cơm, lấy cớ mình không khỏe, kéo những người khác ở phòng hai về phòng.
Vì tối nghỉ sớm, sáng hôm sau khoảng bốn giờ Ôn Hạ đã tỉnh. Nàng nhẹ nhàng xuống giường, thu dọn đơn giản rồi đi về phía phòng chính nhà họ Tần.
Ôn Hạ không gây động tĩnh lớn, trước tiên là nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng của hai người già nhà họ Tần. Hít một hơi thật sâu và giơ tay lên gõ cửa.
Hai người già nhà họ Tần đang nằm trên giường ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa chỉ thấy tim đập nhanh, vội ngồi dậy khỏi giường, hít thở cũng không thông.
"Ai đấy, sáng sớm thế này gọi hồn à?"
Nghe thấy giọng Chu Đại Hoa truyền ra từ trong phòng, Ôn Hạ đứng trước cửa nâng cao giọng, nói với trong phòng.
"Ông nội, bà nội, ta là Ôn Hạ, đến chào ông bà buổi sáng."
Đang ngủ ngon lành bị người khác đánh thức dậy. Đừng nói người đứng ngoài là Ôn Hạ mà hai người già nhà họ Tần vẫn luôn không ưa, cho dù người đứng ngoài là đứa con trai út mà hai người yêu thích nhất, hai nguoeif già nhà họ Tần cũng sẽ không cho sắc mặt tốt.
Chu Đại Hoa trong phòng cao giọng, giọng điệu không tốt lắm: "Ngươi muốn chết à? Sáng sớm thế này chào hỏi cái gì? Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi làm việc nhà đi, đừng có đứng trước cửa nhà chúng ta mà làm loạn."
Thấy ba mẹ con họ đến, Đinh Tam Nương nói một cách âm dương quái khí.
"Tam thẩm nói đúng, những người không làm việc mà ở nhà ăn bám đúng là không biết xấu hổ. May mà lúc trước khi cha ta chưa xảy ra chuyện, năm nào cũng làm nhiều việc nhất. Đại ca ta trước kia lên núi săn bắn cũng mang về cho nhà không ít thu nhập. Nếu không, cả nhà chúng ta thật sự không có mặt mũi mà ăn cơm ở đây."
Ôn Hạ vừa nói vừa gắp thức ăn, lời nói có vẻ hơi vô tâm. Nhưng chính thái độ này mới khiến mặt Đinh Tam Nương lúc xanh lúc trắng, không biết phản bác thế nào mà chỉ có thể im lặng.
Ôn Hạ và Tần Cẩn Ngôn ăn rất nhanh, khi những người khác trong nhà họ Tần chỉ ăn được một nửa, bát cơm của hai người họ đã hết sạch. Chưa kịp để những người khác có hành động gì, mỗi người đã đi múc thêm một bát.
Ôn Hạ quay lại, còn cười ngại ngùng với Chu Đại Hoa.
"Bà nội, ngày mai ta phải ra ngoài kiếm tiền thuốc cho cha. Mọi người có vẻ không đói lắm nên ta ăn nhiều hơn một chút, bà không để bụng chứ?"
Nghe Ôn Hạ nói, Chu Đại Hoa há miệng định mắng. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Tần Hữu Điền đã đưa tay kéo bà lão lại, Chu Đại Hoa lại nhịn, cứng nhắc nói với nàng:
"Ăn đi, ta thấy ngươi là quỷ đói đầu thai, ăn không chết ngươi được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ không để bụng lời bà lão nói, ăn xong cơm, lấy cớ mình không khỏe, kéo những người khác ở phòng hai về phòng.
Vì tối nghỉ sớm, sáng hôm sau khoảng bốn giờ Ôn Hạ đã tỉnh. Nàng nhẹ nhàng xuống giường, thu dọn đơn giản rồi đi về phía phòng chính nhà họ Tần.
Ôn Hạ không gây động tĩnh lớn, trước tiên là nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng của hai người già nhà họ Tần. Hít một hơi thật sâu và giơ tay lên gõ cửa.
Hai người già nhà họ Tần đang nằm trên giường ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa chỉ thấy tim đập nhanh, vội ngồi dậy khỏi giường, hít thở cũng không thông.
"Ai đấy, sáng sớm thế này gọi hồn à?"
Nghe thấy giọng Chu Đại Hoa truyền ra từ trong phòng, Ôn Hạ đứng trước cửa nâng cao giọng, nói với trong phòng.
"Ông nội, bà nội, ta là Ôn Hạ, đến chào ông bà buổi sáng."
Đang ngủ ngon lành bị người khác đánh thức dậy. Đừng nói người đứng ngoài là Ôn Hạ mà hai người già nhà họ Tần vẫn luôn không ưa, cho dù người đứng ngoài là đứa con trai út mà hai người yêu thích nhất, hai nguoeif già nhà họ Tần cũng sẽ không cho sắc mặt tốt.
Chu Đại Hoa trong phòng cao giọng, giọng điệu không tốt lắm: "Ngươi muốn chết à? Sáng sớm thế này chào hỏi cái gì? Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi làm việc nhà đi, đừng có đứng trước cửa nhà chúng ta mà làm loạn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro