Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 23
Mộng Tưởng Nhất Mễ Thất
2024-08-03 12:07:13
"Ngoài việc chăm sóc cha, còn nhớ những lời tỷ nói với ngươi trước đây không?" Ôn Hạ nhìn Tần Cẩn Ngôn, nhỏ giọng hỏi.
Tần Cẩn Ngôn gật đầu thật mạnh, biểu hiện còn nghiêm túc hơn cả lúc bị tiên sinh hỏi bài ở học đường, nói: "Nhớ, ngoài việc chăm sóc tốt cho cha, ta còn phải bảo vệ tốt bản thân. Nếu có người muốn cưỡng ép đưa ta đi, ta sẽ kêu to. Còn nữa, lúc làm việc trong sân có thể lớn tiếng một chút không để ông bà ngủ bù trong phòng."
Nghe Tần Cẩn Ngôn nói, Ôn Hạ gật đầu.
Dặn dò Ôn Ngọc Lan và Tần Cẩn Ngôn vài câu và thấy không còn gì sót nữa, Ôn Hạ xách theo cái giỏ mà nguyên chủ trước đây dùng để cắt cỏ lợn và một cái liềm đến ngọn núi sau làng.
Ngọn núi sau làng họ Tần gọi là Dã Lang Lĩnh, mặc dù núi không lớn nhưng ngọn núi này lại nối liền với dãy núi Trường Vân nổi tiếng trong nước Đại Khánh. Vì vậy, thỉnh thoảng sẽ có thú dữ từ dãy núi Trường Vân đi vào Dã Lang Lĩnh.
Vốn Ôn Hạ rất tham vọng muốn kiếm được khoản tiền đầu tiên trên núi nhưng sau khi vào Dã Lang Lĩnh, nàng lại tỏ ra vô cùng thận trọng.
Ôn Hạ chỉ từng trèo qua những ngọn núi đã được khai phá. Trước ngọn núi hoang dã hoàn toàn này, nàng tuyệt đối không dám coi thường.
Đầu tiên, Ôn Hạ đi dạo quanh ngoại vi Dã Lang Lĩnh, kiến thức sinh tồn ngoài tự nhiên của nàng phần lớn đều xem được từ các video. Để nàng nói lý thuyết thì được, thực sự động tay vào thực hành thì Ôn Hạ thực sự không phân biệt được cỏ dại và rau dại.
Hơn nữa, ngoại vi Dã Lang Lĩnh có lẽ quá gần với mấy ngôi làng gần đó. Trên cây dưới đất ngoại vi Dã Lang Lĩnh, ngoài lá cây và cỏ dại đã ngả vàng, Ôn Hạ không phát hiện ra thứ gì có giá trị.
Cũng may là ngay từ đầu Ôn Hạ đã không nghĩ đến chuyện tìm được thứ gì đó có giá trị ở đây, nếu không thì thực sự sẽ phải chịu một đả kích không nhỏ.
Nàng nhìn trái nhìn phải trước, sau khi xác định xung quanh không có người khác thì đặt cái giỏ vẫn đeo sau lưng xuống. Nàng nhìn xung quanh một lượt và nhanh chóng chọn được mục tiêu của mình.
Ôn Hạ chọn một tảng đá có kích thước bằng khoảng một phần ba cối xay nhà họ Tần. Nàng nhớ mình từng xem một bài báo nói rằng thời xưa ngoài cối xay của nhà đại hộ có trọng lượng khoảng một nghìn hai trăm cân thì cối xay của nhà nông dân cơ bản đều dưới năm trăm cân.
Tảng đá này nhìn qua thì có vẻ không lớn bằng cối xay trong nhà, có lẽ cũng nặng khoảng hai trăm năm mươi sáu mươi cân.
Ôn Hạ từng lén thử nâng thùng nước ở nhà. Thùng nước đựng nửa thùng nước, nàng nâng lên vẫn khá nhẹ nhàng, không biết nàng có nâng được tảng đá này không.
Nghĩ đến đây, Ôn Hạ hít sâu một hơi. Nàng khom người, hai tay ôm chặt tảng đá, sau đó từ từ đứng dậy.
Tần Cẩn Ngôn gật đầu thật mạnh, biểu hiện còn nghiêm túc hơn cả lúc bị tiên sinh hỏi bài ở học đường, nói: "Nhớ, ngoài việc chăm sóc tốt cho cha, ta còn phải bảo vệ tốt bản thân. Nếu có người muốn cưỡng ép đưa ta đi, ta sẽ kêu to. Còn nữa, lúc làm việc trong sân có thể lớn tiếng một chút không để ông bà ngủ bù trong phòng."
Nghe Tần Cẩn Ngôn nói, Ôn Hạ gật đầu.
Dặn dò Ôn Ngọc Lan và Tần Cẩn Ngôn vài câu và thấy không còn gì sót nữa, Ôn Hạ xách theo cái giỏ mà nguyên chủ trước đây dùng để cắt cỏ lợn và một cái liềm đến ngọn núi sau làng.
Ngọn núi sau làng họ Tần gọi là Dã Lang Lĩnh, mặc dù núi không lớn nhưng ngọn núi này lại nối liền với dãy núi Trường Vân nổi tiếng trong nước Đại Khánh. Vì vậy, thỉnh thoảng sẽ có thú dữ từ dãy núi Trường Vân đi vào Dã Lang Lĩnh.
Vốn Ôn Hạ rất tham vọng muốn kiếm được khoản tiền đầu tiên trên núi nhưng sau khi vào Dã Lang Lĩnh, nàng lại tỏ ra vô cùng thận trọng.
Ôn Hạ chỉ từng trèo qua những ngọn núi đã được khai phá. Trước ngọn núi hoang dã hoàn toàn này, nàng tuyệt đối không dám coi thường.
Đầu tiên, Ôn Hạ đi dạo quanh ngoại vi Dã Lang Lĩnh, kiến thức sinh tồn ngoài tự nhiên của nàng phần lớn đều xem được từ các video. Để nàng nói lý thuyết thì được, thực sự động tay vào thực hành thì Ôn Hạ thực sự không phân biệt được cỏ dại và rau dại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, ngoại vi Dã Lang Lĩnh có lẽ quá gần với mấy ngôi làng gần đó. Trên cây dưới đất ngoại vi Dã Lang Lĩnh, ngoài lá cây và cỏ dại đã ngả vàng, Ôn Hạ không phát hiện ra thứ gì có giá trị.
Cũng may là ngay từ đầu Ôn Hạ đã không nghĩ đến chuyện tìm được thứ gì đó có giá trị ở đây, nếu không thì thực sự sẽ phải chịu một đả kích không nhỏ.
Nàng nhìn trái nhìn phải trước, sau khi xác định xung quanh không có người khác thì đặt cái giỏ vẫn đeo sau lưng xuống. Nàng nhìn xung quanh một lượt và nhanh chóng chọn được mục tiêu của mình.
Ôn Hạ chọn một tảng đá có kích thước bằng khoảng một phần ba cối xay nhà họ Tần. Nàng nhớ mình từng xem một bài báo nói rằng thời xưa ngoài cối xay của nhà đại hộ có trọng lượng khoảng một nghìn hai trăm cân thì cối xay của nhà nông dân cơ bản đều dưới năm trăm cân.
Tảng đá này nhìn qua thì có vẻ không lớn bằng cối xay trong nhà, có lẽ cũng nặng khoảng hai trăm năm mươi sáu mươi cân.
Ôn Hạ từng lén thử nâng thùng nước ở nhà. Thùng nước đựng nửa thùng nước, nàng nâng lên vẫn khá nhẹ nhàng, không biết nàng có nâng được tảng đá này không.
Nghĩ đến đây, Ôn Hạ hít sâu một hơi. Nàng khom người, hai tay ôm chặt tảng đá, sau đó từ từ đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro