Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 8
Mộng Tưởng Nhất Mễ Thất
2024-08-03 12:07:13
Trước kia lão thái gia lão thái thái nhà họ Tần đối xử không tốt với bọn họ, mặc dù Ôn Ngọc Lan có lúc cũng sẽ tức giận nhưng chưa bao giờ nói bọn họ không đúng.
Nhưng mà, lần này lão thái gia lão thái thái nhà họ Tần làm thật sự quá mức khiến Ôn Ngọc Lan thật sự không muốn nhẫn nhịn họ nữa.
Nghe xong lời Ôn Ngọc Lan, Ôn Hạ suy nghĩ một hồi rồi vô cùng nghiêm túc nói với bà.
"Mẹ, vậy đợi con khỏe lại thì chúng ta phân nhà với họ được không? Trước kia cha và đại ca vẫn ở đây, bọn họ bắt nạt chúng ta, chúng ta nhẫn nhịn một chút cũng qua. Hiện tại đại ca không ở nhà, cha cũng như thế này, nếu chúng ta vẫn ở chung với họ thì không biết sau này họ còn giày vò chúng ta thế nào nữa.
Con vẫn luôn cảm thấy hổ dữ không ăn thịt con, họ coi thường mẹ con mình nhưng cũng không quá đáng với đại ca và đệ đệ. Nhưng mà thông qua chuyện trong khoảng thời gian này, con không tin tưởng bọn họ. Con sợ hai chúng ta không chú ý, bọn họ lại làm gì đó với đệ đệ."
Nghe được lời Ôn Hạ, Ôn Ngọc Lan lập tức sửng sốt. Ngẩn người một chút lại phát hiện Ôn Hạ nói rất có lý.
"Con nói đúng, bọn họ đã không còn nhân tính, không thể cùng bọn họ ở chung nữa. Nhưng mà bọn họ sẽ không đồng ý phân nhà đâu?"
Lúc Ôn Ngọc Lan nói lời này, trên mặt hiện rõ có chút lo lắng.
Ôn Hạ nghe vậy, nói: "Mẹ, người yên tâm, con có cách. Nhưng cần một chút thời gian, hơn nữa con cần người và đệ đệ đều ủng hộ con."
Mặc dù không biết Ôn Hạ vẫn luôn an tĩnh sẽ làm gì nhưng Ôn Ngọc Lan tình nguyện tin tưởng tuyệt đối với con gái mình.
Ôn Ngọc Lan suy nghĩ một chút, nói: "Được, trước khi tổ phụ các con qua đời có để lại cho cha các con một căn nhà cũ. Mặc dù vị trí không tốt lắm, mấy chục năm không có người ở cũng có chút đổ nát nhưng mà dọn dẹp một chút vẫn có thể ở được. Khoảng thời gian này lúc rảnh rỗi thì mẹ đi dọn dẹp một chút để chúng ta phân nhà xong thì lập tức dọn qua."
Trong ký ức của nguyên chủ không có tin tức này nên khi nghe Ôn Ngọc Lan nói như vậy, Ôn Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ở thời đại quản lý hộ tịch vô cùng nghiêm ngặt này, ra cửa cũng cần giấy đi đường. Nếu như tìm không được chỗ có thể ở, xác thực là một vấn đề lớn.
Có đường lui, Ôn Hạ càng tự tin, vì vậy nàng dặn dò: "Đúng rồi, tốt nhất gần đây mẹ ra ngoài thì đừng một mình mà phải dẫn theo đệ đệ. Hai người luôn phải ở cùng nhau, bất kể là đối với mẹ hay đối với đệ đệ thì cũng an toàn hơn một chút. Sau khi chúng ta phân nhà xong, cuộc sống của chúng ta nhất định có thể tốt hơn."
Nhưng mà, lần này lão thái gia lão thái thái nhà họ Tần làm thật sự quá mức khiến Ôn Ngọc Lan thật sự không muốn nhẫn nhịn họ nữa.
Nghe xong lời Ôn Ngọc Lan, Ôn Hạ suy nghĩ một hồi rồi vô cùng nghiêm túc nói với bà.
"Mẹ, vậy đợi con khỏe lại thì chúng ta phân nhà với họ được không? Trước kia cha và đại ca vẫn ở đây, bọn họ bắt nạt chúng ta, chúng ta nhẫn nhịn một chút cũng qua. Hiện tại đại ca không ở nhà, cha cũng như thế này, nếu chúng ta vẫn ở chung với họ thì không biết sau này họ còn giày vò chúng ta thế nào nữa.
Con vẫn luôn cảm thấy hổ dữ không ăn thịt con, họ coi thường mẹ con mình nhưng cũng không quá đáng với đại ca và đệ đệ. Nhưng mà thông qua chuyện trong khoảng thời gian này, con không tin tưởng bọn họ. Con sợ hai chúng ta không chú ý, bọn họ lại làm gì đó với đệ đệ."
Nghe được lời Ôn Hạ, Ôn Ngọc Lan lập tức sửng sốt. Ngẩn người một chút lại phát hiện Ôn Hạ nói rất có lý.
"Con nói đúng, bọn họ đã không còn nhân tính, không thể cùng bọn họ ở chung nữa. Nhưng mà bọn họ sẽ không đồng ý phân nhà đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Ôn Ngọc Lan nói lời này, trên mặt hiện rõ có chút lo lắng.
Ôn Hạ nghe vậy, nói: "Mẹ, người yên tâm, con có cách. Nhưng cần một chút thời gian, hơn nữa con cần người và đệ đệ đều ủng hộ con."
Mặc dù không biết Ôn Hạ vẫn luôn an tĩnh sẽ làm gì nhưng Ôn Ngọc Lan tình nguyện tin tưởng tuyệt đối với con gái mình.
Ôn Ngọc Lan suy nghĩ một chút, nói: "Được, trước khi tổ phụ các con qua đời có để lại cho cha các con một căn nhà cũ. Mặc dù vị trí không tốt lắm, mấy chục năm không có người ở cũng có chút đổ nát nhưng mà dọn dẹp một chút vẫn có thể ở được. Khoảng thời gian này lúc rảnh rỗi thì mẹ đi dọn dẹp một chút để chúng ta phân nhà xong thì lập tức dọn qua."
Trong ký ức của nguyên chủ không có tin tức này nên khi nghe Ôn Ngọc Lan nói như vậy, Ôn Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ở thời đại quản lý hộ tịch vô cùng nghiêm ngặt này, ra cửa cũng cần giấy đi đường. Nếu như tìm không được chỗ có thể ở, xác thực là một vấn đề lớn.
Có đường lui, Ôn Hạ càng tự tin, vì vậy nàng dặn dò: "Đúng rồi, tốt nhất gần đây mẹ ra ngoài thì đừng một mình mà phải dẫn theo đệ đệ. Hai người luôn phải ở cùng nhau, bất kể là đối với mẹ hay đối với đệ đệ thì cũng an toàn hơn một chút. Sau khi chúng ta phân nhà xong, cuộc sống của chúng ta nhất định có thể tốt hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro